XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 85

Cập nhật lúc: 2024-12-15 14:32:01
Lượt xem: 97

Lúc Tiểu Lão Hổ bổ nhào vào lòng mẹ hắn thì tiếng thét của cả nam và nữ vang lên chói tai. Cẩu Tử từng đi săn với Trương Tiểu Oản, đến lợn rừng nó còn cắn nên răng của nó cực kỳ sắc nhọn. Lúc này nó như phát điên, cắn liền mấy người khiến sân viện loạn hết cả lên.

Trong đám người kia có hai kẻ võ phu thấy không ổn thì lập tức cầm gậy đánh nó. Uông Hoài Thiện nhìn thấy thì không khóc nữa mà bổ nhào vào rương hành lý Trương Tiểu Oản còn chưa kịp để vào trong phòng mà lấy cung tiễn của mình sau đó nhanh nhẹn xoay người kéo cung b.ắ.n tên.

Ba mũi tên của hắn đều b.ắ.n đến trên đùi người ta. Một người một chó chiến đấu với cả đám người lớn. Trương Tiểu Oản thì ngây người nhìn con trai nàng, lại nhìn Cẩu Tử bị đánh vẫn dũng mãnh cắn người rồi lại nghe cả viện ầm ĩ hết cả lên thì cũng chỉ đành vươn tay ôm lấy Uông Hoài Thiện.

Nhưng nàng chỉ vừa mới vươn tay đã bị Uông Hoài Thiện quay đầu lại nghiêm khắc trừng nàng một cái.

Lúc này đột nhiên có người lớn tiếng thét “Im miệng”, dập tắt hết những tiếng thét chói tai xung quanh.

Một nam tử trung niên uy mãnh đi từ cửa lớn đến. Ông ta lấy một cây gậy trong tay một tên võ phu nhắm về phía Cẩu Tử. Mắt ông ta híp lại cẩn thận nhìn rồi sau đó lưu loát ném về phía con chó.

Mắt thấy Cẩu Tử sắp bị đánh trúng, Uông Hoài Thiện đang đứng gần nó cùng nó liên thủ kháng địch lập tức gầm lên, “Chớ có đánh Cẩu Tử của ta.”

Nói xong hắn vươn tay ôm lấy Cẩu Tử lăn nửa vòng. Cái gậy ném tới đúng lúc đánh lên người hắn phát ra một tiếng “Bang” thật lớn.

Uông Hoài Thiện bị gậy đánh lên người thì đầu đập mạnh lên đất, chỉ trong một khắc m.á.u chảy đầy đất.

Nam nhân trung niên kia ngây ngẩn cả người, Cẩu Tử cũng gào lên thê lương. Trương Tiểu Oản chậm nửa nhịp mới bổ nhào đến chỗ một người một chó. Nàng duỗi tay sờ máu, dù ngày thường nàng

vẫn luôn trấn định nhưng lúc này chỉ biết há miệng ngây ra, mất vài giây mới lấy lại tinh thần ôm Uông Hoài Thiện lên.

Lúc bế người lên nàng loạng choạng suýt té ngã. Uông Hoài Thiện ở trong n.g.ự.c nàng phát hiện ra thì không màng đến m.á.u đang chảy xuống che mờ mắt hắn, chỉ cười nhạo mẹ hắn, “Đã bảo sức mẫu thân không thể mạnh bằng con, đến ôm con cũng không nổi nữa này.”

“Ừ……” Trương Tiểu Oản l.i.ế.m liếm hai cánh môi khô khốc, lại nhìn quanh một chút sau đó nới với nam tử trung niên có bộ dáng của chủ nhà kia, “Vị lão gia này, có thể gọi đại phu đến khám cho đứa nhỏ được không?”

Nam tử trung niên kia chính Uông Quan Kỳ, là ông nội của Tiểu Lão Hổ. Ông ta nhìn nàng một cái thật sâu sau đó nói với người bên cạnh, “Còn không mau đi mời đại phu.”

“Mẫu thân, ta hoa mắt.” Lúc này Uông Hoài Thiện lẩm bẩm nói trong lòng Trương Tiểu Oản.

“Con chảy m.á.u thì tự nhiên là hoa mắt.” Trương Tiểu Oản cảm thấy chân mình mềm ra, nàng ôm chặt con mình đi tới trên ghế sau đó ngồi xuống.

“À, khó trách con cũng không nghe rõ tiếng động.” Uông Hoài Thiện chẳng hề để ý mà nâng tay lên muốn lau m.á.u trên mặt lại bị Trương Tiểu Oản nhanh chóng bắt được tay. Lúc này hắn mới không động nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-85.html.]

“Mẫu thân lau cho con, đừng nhúc nhích.” Trương Tiểu Oản chịu đựng đau đớn như đao cắt trong lòng mà rũ mắt, lấy khăn tay từ trong n.g.ự.c ra.

Trong viện lúc này cực kỳ yên tĩnh, Cẩu Tử nhe nanh, đứng vững bên người mẹ con hai nàng mà cảnh giác cao độ giống như nếu có kẻ dám tiến đến một bước thì nó sẽ cắn đứt họng kẻ kia.

“Dìu bọn hắn ra ngoài.” Lúc này Uông Quan Kỳ lên tiếng để người đỡ mấy kẻ bị Cẩu Tử cắn thê thảm ra ngoài.

Đại phu nhanh chóng được mời đến. Sau khi ông ta băng bó xong vết thương trên đầu cho Uông Hoài Thiện, Trương Tiểu Oản đột nhiên hỏi, “Liệu có để lại sẹo không?”

Nghe vậy Uông Hoài Thiện vui vẻ hẳn lên. Mặt hắn lúc này đã được lau sạch máu, mắt nhìn chằm chằm đại phu. Nhưng lúc đại phu nói “Vết thương không nặng, chỉ cần tĩnh dưỡng lâu một chút thì tự nhiên sẽ không có sẹp” thì hắn lại bất mãn nói với Trưong Tiểu Oản, “Nam nhân đều phải có sẹo, Chu đại bá và Vương đại bá đều có sẹo trên người mà.”

Trương Tiểu Oản không để ý tới hắn, chỉ ôm hắn càng chặt hơn.

“Thật đó, con thấy rồi.” Thấy Trương Tiểu Oản không để ý tới mình, bộ dạng có vẻ không tin thì Uông Hoài Thiện nóng nảy muốn ngồi dậy thuyết phục nàng.

“Biết rồi,” Trương Tiểu Oản tâm phiền ý loạn mà gật gật đầu, sau đó thất thần lừa gạt hắn, “Chỉ là hiện tại tuổi con còn nhỏ, chưa đến tuổi có sẹo. Đợi con lớn hơn có sẹo cũng không muộn.”

“Ra là vậy,” Uông Hoài Thiện thở dài một hơi, “Như vậy thì thôi.”

Hắn nói xong lời này thì Trương Tiểu Oản nhẹ nhàng vỗ vỗ tay hắn mà dỗ dành. Tiểu Lão Hổ đã quen được mẹ dỗ dành nên lúc này ngáp một cái. Đứa nhỏ kiệt sức lúc này mặc kệ Uông đại lão gia đang nghiêm mặt ngồi bên cạnh nhìn chăm chú vào hắn mà cứ thế lăn ra ngủ.

“Làm phiền ngài cho con đưa hắn đến nội thất kiểm tra trên người hắn.” Trương Tiểu Oản nói một tiếng này bằng giọng khàn khàn.

Nàng run rẩy tay bế con lên, muốn tìm cái giường đặt hắn xuống. “Để ta.” Vị lão gia kia duỗi tay muốn ôm người.

“Con có thể.” Giọng Trương Tiểu Oản lúc này càng thô đến không giống giọng một phụ nhân.

“Người đâu, mau đưa đại thiếu phu nhân đến nội thất.” Uông Quan Kỳ nhíu mày nhìn Trương Tiểu Oản một cái sau đó phất tay áo gọi người.

Lúc này có một bà tử đi tới trước mặt Trương Tiểu Oản nói, “Đại thiếu phu nhân xin theo nô tỳ.”

Trương Tiểu Oản theo bà ta vào trong phòng, lại giúp Uông Hoài Thiện cởi quần áo. Lúc này hắn bất an mà giãy dụa, Trương Tiểu Oản ở bên tai hắn nói vài câu “Mẫu thân ở đây,” thì hắn mới an tĩnh lại.

Quần áo mùa hè chỉ có hai cái áo hơi mỏng. Đợi đến khi cởi áo ra nàng mới nhìn thấy thảm trạng trên người hắn. Lúc này phần lưng hắn bị gậy đập vào rõ ràng đã sưng lên. Chỗ đó thâm tím lại, có chỗ còn biến thành màu đen.

Loading...