XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 50
Cập nhật lúc: 2024-12-13 15:58:45
Lượt xem: 102
Người của Thôn Lưu gia cuối cùng cũng bị đuổi đi. Lưu Tam Nương chỉ còn nửa cái mạng, Trương A Phúc cũng không dùng được. Mỗi ngày mỗi đêm ông ta chỉ lo ngồi xổm trước mặt Lưu Tam Nương,
làm tròn trách nhiệm của một kẻ si tình.
Chỉ khổ Trương Tiểu Oản. Nàng nghe Lưu Tam Nương nói đi mời bà mụ lần trước giúp đỡ đẻ Trương Tiểu Đệ, lại sai hai đứa nhỏ đi nấu nước sôi. Còn nàng thì khẩn trương chuẩn bị quần áo đồ dùng cho đứa trẻ sắp sinh ra. Những việc này khiến một người chưa từng sinh đẻ như nàng rối loạn đến không biết trời đất gì nữa.
Nàng cũng không biết như thế nào cho phải. Người của thôn Lưu gia bên kia lại tới, dùng từ nghiêm khắc mà nói Lưu Tam Nương đối với anh trai ruột như thế là bất kính, không tôn trọng, cần phải đưa tới quan phủ nhận tội.
Lúc này Trương Tiểu Oản đã không còn nghĩ đến có phải Lưu Tam Nương có mối thù sâu như biển gì với anh trai mình mà ông ta một hai phải bức bà trong lúc sống c.h.ế.t này không. Nàng chỉ muốn trì hoãn hai người của thôn Lưu gia kia một ngày, để Lưu Tam Nương sinh hạ đứa nhỏ rồi nói gì thì nói. Miễn cho người còn chưa c.h.ế.t ở trong ngục thì đã một thi hai mệnh ở trong nhà.
Màn đêm buông xuống, hai lão trưởng giả của thôn Lưu gia vẫn tìm những từ nghiêm khắc nhất để nói Lưu Tam Nương vô lễ đủ kiểu với anh trai. Mà bên kia tiếng Lưu Tam Nương ở trong ngủ phòng thét chói tai và nức nở khóc thảm thiết khiến Trương Tiểu Oản sợ đến tè ra quần mà vẫn phải một đường lăn lộn đến trong trấn. Nàng vừa khóc vừa la mà gõ cửa hiệu thuốc duy nhất trong trấn, đem đầu dập đến vỡ trước mặt chủ tiệm mới dùng 500 đồng tiền mua về một mảnh nhân sâm. Nàng chạy suốt đêm trở về, đem nhân sâm nhét vào miệng Lưu Tam Nương, có thế thì đứa nhỏ thứ tư nhà họ Trương mới bình an sinh hạ đến cái nhà rách nát này.
Những gian khổ chua xót ở trong này nhiều năm sau lúc đã an ổn thuận lợi nhớ lại Trương Tiểu Oản vẫn không nhịn được che mặt khóc rống lên. Đêm nay là đêm đau khổ nhất cuộc đời nàng, cũng là thời điểm nàng khó quên nhất.
Đêm hôm đó, nàng buông tha toàn bộ tự tôn và kiêu ngạo kiếp trước, chỉ hy vọng Lưu Tam Nương và đứa nhỏ trong bụng có thể sống sót, không để cái nhà này bị phá thành mảnh nhỏ.
Còn vận mệnh sau này của mình là tốt hay xấu thì nàng quyết định sẽ không bao giờ ích kỷ so đo nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-50.html.]
Con người ấy mà, khi đứng trước sống c.h.ế.t thì nhỏ bé đến đáng thương, nào dám cầu xin quá nhiều.
Hậu quả của việc này là nhiều năm sau một người phụ nữ hiện đại như Trương Tiểu Oản cũng hoàn toàn thờ ơ với việc chồng mình không thích mình, mẹ chồng đối xử tệ bạc. Nàng biết khi đứng trước vận mệnh thì có nhiều thứ nàng không thể kháng cự được. Ngoại trừ quỳ gối thừa nhận thì ông trời chẳng cho nàng cách nào tốt hơn.
Cũng chính vào lúc này nàng đã đè linh hồn của kiếp trước xuống đáy lòng. Những kiêu ngạo tự tôn của kiếp trước nàng đều vo tròn lại, giấu kỹ không dám để chúng nó hiện ra giữa đời này.
Còn trái tim và ý nghĩ của mình, cho dù là khổ hay bi thương nàng cũng đều không để ý được. Vậy thì sao có thể trông cậy cái thế giới hoàn toàn xa lạ và những quan niệm hình thành nên nó đến lý giải giúp nàng chứ?
Ở Đại Phượng triều này một năm lại một năm, Trương Tiểu Oản đã không còn là nàng của hiện đại. Cho dù trong xương cốt nàng vẫn là người hiện đại nhưng nàng lại không hề để lộ ra bất kỳ biểu hiện
nào.
Rất nhiều năm sau, khi đứa con trai nàng coi như sinh mạng mà nuôi nấng hỏi nàng có phải Uông Vĩnh Chiêu – người chồng cùng giường với nàng hơn nửa đời, người đối xử với nàng không tệ nửa đời sau là người hiểu nàng nhất không thì Trương Tiểu Oản cũng chẳng thể khẳng định.
Trong những năm đó, cho dù Uông Vĩnh Chiêu đối xử tốt với nàng, coi nàng như châu bảo trong tay, là thịt đầu quả tim thì nàng cũng chẳng thể có chút tình cảm nào với hắn. Trương Tiểu Oản chỉ lạnh nhạt thờ ơ đối với nam nhân cùng nàng sinh ba đứa con trai này. Ý nghĩ duy nhất trong lòng nàng đơn giản chỉ là muốn chắp vá qua ngày với cái người được định là chồng mình để cùng nhau qua nốt nửa cuộc đời phía sau.
Khi đó bề ngoài nàng đã nhận mệnh đối với triều đại này. Bởi vì từ rất nhiều năm trước, cũng chính là vào buổi tối Lưu Tam Nương giãy dụa cầu sinh, giãy dụa sinh ra đứa nhỏ cuối cùng của Trương gia thì Trương Tiểu Oản đã học cách uốn gối khom lưng trước thói đời, trước vận mệnh. Nàng không còn thuộc về thế giới hiện đại nữa, cũng sẽ không bao giờ bộc lộ linh hồn của một người hiện đại trước đây nữa.