XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 437

Cập nhật lúc: 2025-01-09 09:57:09
Lượt xem: 71

Lại đến đầu hạ một năm nữa, Vương Văn Quân sinh một đôi song bào thai, được một nam một nữ. Lúc này Trương Tiểu Oản mới biết mừng đến chân không chạm đất là cảm giác gì. Tuy nói cháu trai bà cũng thích nhưng luôn cảm thấy cháu gái cực kỳ đáng yêu.

Ban đêm cùng Uông Vĩnh Chiêu nói chuyện bà cũng hơi ngượng ngùng nói, “Quả nhiên lòng người đều có thiên vị, sao ta thấy không có đứa nhỏ nào khiến người ta thích được như tiểu Phù Du của chúng ta chứ?”

Uông Vĩnh Chiêu có cháu thì cũng từng tự tay bế nhưng không được vui sướng như Trương Tiểu Oản. Nhưng nhìn bộ dạng tinh thần phấn chấn của bà thì ông thấy cũng thú vị, lúc ôm cháu trai và cháu gái cũng sẽ nhìn vài lần.

Uông Hoài Mộ làm cha rồi thì làm việc càng ổn trọng hơn dĩ vãng, đoàn ngựa thồ Uông Vĩnh Chiêu cũng giao cho hắn.

Trương Tiểu Oản rất lo lắng hắn quá mức vất vả nhưng may mà Vương Văn Quân quả thật là một đứa nhỏ thông tuệ lại nhanh nhạy, không đến bao lâu nàng đã học được cách ứng phó Hoài Mộ, để hắn đừng quá mức làm lụng vất vả.

Vì thế tình cảm hai vợ chồng càng tốt đẹp, Hoài Mộ vừa yêu vừa kính trọng vợ mình. Trương Tiểu Oản ở bên nhìn cũng thấy thư thái, tình cảm giống như tính người, chỉ cần duy trì được thì về sau đều có thể đồng cam cộng khổ vượt qua mưa gió.

Năm nay trong phủ an ổn vui vẻ đến tận cuối năm Trương Tiểu Oản nghe Trương Tiểu Bảo nói phía nam có tuyết tai thì tâm tình vui sướng lại lạnh xuống. Những năm gần đây Uông Vĩnh Chiêu không nói quá nhiều với bà về chuyện bên ngoài. Trương Tiểu Oản cũng không hỏi mà vẫn giữ đúng mực. Nhưng sự tình liên quan tới Uông Hoài Thiện thì bà vẫn luôn nhịn không được có chút nóng lòng.

Uông Vĩnh Chiêu thấy vài ngày bà đều tới thư phòng tiền viện thì trong lòng cũng biết bà có ý gì. Chiều hôm nay khi bà đưa cơm tới, ông ta dùng cơm xong mới mở miệng nói với bà, “Đến bao giờ ngươi mới nói với ta chuyện Thiện Vương?”

Trương Tiểu Oản nghe vậy thì lấy khăn che miệng cười. Uông Vĩnh Chiêu lắc đầu, ông ta sớm biết bà luôn có cách đối phó với mình. Ông ta vươn tay lót đệm mềm sau lưng để bà nửa nằm, miệng đạm mạc nói, “Trước đó Thiện Vương đã nghe Thiên Sư nói nên cũng có chút chuẩn bị. Hiện nay cũng không gặp vấn đề gì quá lớn. Ta còn đang đợi tin nhưng sư gia nói theo năng lực của Thiện Vương và chuẩn bị lúc trước thì sáu tỉnh của hắn chắc cũng không c.h.ế.t quá nhiều người.”

“Có thiếu gì không?” Trương Tiểu Oản ngồi thẳng người hỏi.

Thấy cả người bà căng thẳng, Uông Vĩnh Chiêu liếc nhìn bà một cái rồi nói, “Hắn đã có chuẩn bị trước, nếu có thiếu gì thì trong tin hắn đã nói.”

“Vâng.” Trương Tiểu Oản đáp lời sau đó suy nghĩ một lúc mới mềm người nằm xuống, miệng cười khổ nói, “Ông trời đúng là luôn khó xử người.”

Chỉ có thân ở triều đại này mới biết cuộc sống khó khăn thế nào. Thiên tai vừa xuất hiện là cuộc sống lại lầm than, người và trời cứ phải giành giật mạng sống. Chẳng mong cả đời sung sướng, chỉ cần có thể sống, không c.h.ế.t sớm đã là không dễ dàng.

“Từ trước đến nay đều như thế.” So sánh với sự chua xót của Trương Tiểu Oản thì Uông Vĩnh Chiêu lãnh đạm hơn nhiều.

Trương Tiểu Oản nhìn về phía ông ta rồi lại lôi kéo ống tay áo chồng mình rồi cầm lấy tay ông ta nói, “Nói gì thì về điểm này Thiện Vương cũng thực giống ngài.” Chỉ là Hoài Thiện trong sáng hơn chút còn ông ta lãnh khốc hơn chút.

Nhưng chuyện hai người họ làm lại giống nhau. Hoài Thiện muốn cho mọi người sống sót, sống tốt một chút. Uông Vĩnh Chiêu kỳ thật cũng làm điều tương tự, năm trước chiêu binh ông ấy còn đi vùng xa xôi phía bắc, tới những nơi không sống nổi mà chiêu binh, lại đồng ý để bọn họ mang cả gia đình con cái tới đây ở.

Ông ấy và mấy đứa con không nói với bà chuyện này nhưng không có nghĩa là bà không biết. Bà vẫn ở bên cạnh lẳng lặng nhìn. Bà biết với nhiều người thì Uông Vĩnh Chiêu chính là một kẻ m.á.u lạnh vô tình, ông ta quả thật cũng chẳng phải người tốt gì. Nhưng với người được lợi, đặc biệt là bà thì Trương Tiểu Oản không muốn phủ nhận công lao của ông ta.

Thế sự này cũng lãnh khốc, người làm việc lớn làm gì có ai không dẫm lên t.h.i t.h.ể của kẻ khác? Loại người như Uông Vĩnh Chiêu đều tôn thờ những kẻ có sức mạnh, ông ta sẽ không thương hại kẻ khác nhưng lại có thể đảm đương.

Nếu so sánh với Hoài Thiện thì ông ta quả thực lãnh khốc hơn nhiều nhưng ông ta cũng là người, cũng cần ấm áp và một chỗ nghỉ tạm mới có thể sống thật tốt. Mà đây là thứ bà có thể cho ông ta.

Đôi mắt ấm áp của bà tràn đầy ôn nhu, nhìn vào đó Uông Vĩnh Chiêu đột nhiên nhớ tới nhiều năm trước mình ngồi trên lưng ngựa nhìn thấy đôi mắt bà lần đầu tiên. Cho tới tận bây giờ ông ta vẫn còn nhớ kỹ đôi mắt kia đen và lãnh đạm thế nào.

Nhìn đôi mắt bà hiện tại, Uông Vĩnh Chiêu đột nhiên thỏa mãn. Có lẽ ông ta không có được toàn bộ con người bà nhưng ông ta đã có cái mình muốn: giọng nói ôn nhu, tiếng cười mềm mại và sự toàn tâm toàn ý của bà. Ông ta đều đã có hết.

Cho dù bà luôn ngầm đối xử với ông một cách cẩn thận, có khi nhớ tới những thứ bà giấu trong lòng không biết sẽ nói cho ai kia ông ta lại thấy n.g.ự.c đau nhói.

“Sao ngài không đáp lời ta?” Bà lại cười mở miệng hỏi.

“Hắn là con ta, không giống ta thì giống ai?” Uông Vĩnh Chiêu nhìn gương mặt tươi cười của bà rồi mới quay mặt đi, rút tay ra không chút để ý mà mở quyển sách trên bàn ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-437.html.]

Ông ta nghe thấy tiếng bà cười khẽ, lại quay đầu thì thấy tươi cười nơi khóe miệng của bà đã tan đi. Ông ta nghĩ nghĩ rồi nói, “Xem ra mùa xuân năm nay lại thiếu lương thực và dược liệu, đến lúc đó ta sẽ cho hắn mượn một ít.”

Thấy tươi cười trên mặt bà lúc này sâu hơn, Uông Vĩnh Chiêu thấy đã làm bà vui vẻ thì mới lắc đầu tự giễu sau đó không nói gì mà quay đầu làm việc.

Năm sau, Uông Hoài Mộ cùng Uông Hoài Nhân mang binh đi Nam Hải tương trợ anh trai. Nửa năm sau bọn họ trở về, Uông Hoài Nhân nói về anh hắn với chúng tướng sĩ trong doanh, từng chữ vang dội, “Huynh ấy quả thực là huynh trưởng của Hoài Nhân ta.”

Nhưng lúc nói chuyện với mẹ về anh trai thì hắn không thận trọng như nói với người ngoài mà lại kề tai bà đắc ý không thôi nói, “Ngài không biết đâu, con và nhị ca vừa tới đó thì bọn họ còn tưởng tụi con là thần tiên giáng trần, là ăn tiên dược mà lớn lên.”

Nói xong hắn cười ha ha không ngừng, còn vuốt bụng nói, “Lúc ấy con cười đến không thở được, nếu không phải nhị ca ngăn cản thì con thật sự sẽ móc thuốc viên ra ăn mấy viên hù dọa bọn họ.”

Trương Tiểu Oản vốn còn muốn cười, nhưng nghe hắn nói câu này thì lập tức không biết nói gì mà nhìn về phía Uông Vĩnh Chiêu ở bên cạnh, hy vọng ông ta sẽ dạy dỗ đứa con trai không giống ai này của bọn họ.

Nhưng liếc mắt một cái bà lại thấy Uông Vĩnh Chiêu cũng đang nhếch miệng cười. Trương Tiểu Oản biết ngay là không trông cậy được ông ta dạy con rồi, bà chỉ đành tự mình ra tay, hung hăng véo tai con út, cả giận nói, “Nếu con dám làm chuyện bất hảo đó ở bên ngoài thì xem ta có véo rơi tai con không.”

“Mẫu thân, mẫu thân, ái ôi, ngài là mẫu thân ruột của con đó……” Uông Hoài Nhân không ngờ hắn vừa về thì mẹ hắn đã ra tay tàn nhẫn thế này. Hắn đau đến dậm chân hô lớn, “Ngài có còn là mẫu thân ruột của con không? Đau c.h.ế.t mất!”

“Còn dám hay không?” Trương Tiểu Oản không d.a.o động, lông mày dựng thẳng lên.

“Mẫu thân thật là xấu xa.” Uông Hoài Nhân ngày thường không sợ ai lúc này liều mạng giãy dụa.

“Còn dám hay không!” Trương Tiểu Oản lại dùng sức hơn.

“Không dám!” Uông Hoài Nhân đau đến tru lên một tiếng, liên tục dậm chân hét lớn, “Phụ thân cứu con, nhị ca nhị tẩu cứu đệ!”

Trương Tiểu Oản mà tàn nhẫn lên thì chẳng ai dám làm gì, Uông Vĩnh Chiêu cúi đầu nhìn chén trà trong tay. Bên kia Vương văn Quân nhéo khăn trong tay không dám tới nói chuyện, Uông Hoài Mộ dù bận vẫn ung dung mà dựa vào tay ghế nhìn em mình bị mẹ dạy dỗ. Dù đứa em này có kiêu ngạo thế nào thì trên đời này vẫn có người trị được hắn.

Năm sau, dân chúng sáu tỉnh trả lương thực lại cho quan phủ, lương thực này được trả lại một ít cho biên mạc. Tháng tám năm đó công chúa gả thấp tới Uông phủ, của hồi môn vạn lượng hoàng kim.

Uông Hoài Nhân ở trong phòng cha mẹ hắn dậm chân gào, “Hoàng đế khinh con là kẻ ngốc sao? Uông gia chúng ta cứu dân chúng có công, hoàng kim kia vốn là nên thưởng cho nhà chúng ta, sao lại thành của hồi môn của công chúa được? Không được, không được, con nhất định phải thượng kinh đấu lý với ông ta.”

“Con dám!” Trương Tiểu Oản biết việc này con nàng nhất định làm ra được. Hắn khẳng định sẽ không sợ trời không sợ đất mà vọt lên kinh thành đi tìm hoàng đế lão gia nói lý. Vì thế bà chỉ đành sử dụng uy nghiêm của mình để giữ hắn lại. Nhưng vì thế mà Uông Hoài Nhân càng không thích công chúa.

Hắn vốn dĩ nghĩ thầm vị công chúa này tới sẽ ức h.i.ế.p chị dâu thứ hai của hắn, những dơ bẩn giữa chị em dâu từ nhỏ hắn đã nghe không ít chuyện trong trấn. Chị dâu thứ hai của hắn ôn nhu mềm mại, mà mẹ hắn lại càng là người dễ bắt nạt. Vị công chúa này tới thật là tai họa, nhưng có vẻ như không cưới không được, vậy đành không đặt nàng ta ở nhà cho xong.

Cho nên Uông Hoài Nhân vung tay lên lập tức đem đại trạch trong Ngàn Trọng thành coi như phru tiểu tướng quân của mình và quyết định nghênh đón công chúa tới đó. Tiểu bá vương hành sự bá đạo, ai cũng không ngăn được hắn, Trương Tiểu Oản đã cáu với hắn vài lần, thậm chí tức giận đến tuyệt thực một lần nhưng cũng không thay đổi được quyết định của hắn.

Nhưng Uông Hoài Nhân vẫn nhả ra một chút nói với nàng, “Nếu đem hoàng kim kia thưởng cho nhà chúng ta mà không phải của hồi môn thì con sẽ đón nàng ta về phủ. Dù sao nàng ta chính là công chúa, mẫu thân có nháo với con cũng không được, ngài phải nói đạo lý với con chứ.”

Lời của hắn toàn là ngụy biện nhưng Trương Tiểu Oản lại không phản bác được. Công chúa gả thấp, xác cũng là do hoàng đế dùng để bịt miệng Uông phủ, vạn lượng hoàng kim này nói dễ nghe là của hồi môn nhưng quả thật chính là đền bù tổn thất của Uông phủ.

Năm trước Uông gia bọn họ đưa lương là phải mượn hơn phân nửa lương thực và dược liệu của Vân Châu, Thương Châu và Đại Đông mới đủ để 6 tỉnh kia qua cơn nguy ngập. Nếu không 6 tỉnh lớn như thế, một mình Uông phủ há có thể cứu được.

Lần này vượt nguy nan nhưng lương thực và ân tình thiếu của dân chúng và quan lại những nơi đó không phải hoàng đế nói xong là xong. Tuy nói dưới gầm trời này đất nào không phải của thiên tử nhưng chúng quan và dân chúng ba châu này cũng phải sống. Hoàng Thượng nói bọn họ làm thì đó là việc của ông ta, nhưng Uông phủ của trấn Sa Hà mượn lương thì chính là thiếu, còn phải bù vào.

Hoàng đế đem tiền này thành của hồi môn khiến Uông Hoài Nhân tức giận đến độ miệng méo xệch, còn may anh cả hắn mang chút lương thực tới để anh hai hắn trả cho ba châu. Nếu không, hắn khẳng định muốn chặn công chúa hoàng đế phái tới ở ngoài cửa không cho vào.

Sau khi Uông Hoài Nhân thành thân, ngày qua không lạnh không nhạt, nhưng hắn không phải người chú trọng nhi nữ tình trường, từ nhỏ mỗi ngày hắn đều ở quân doanh lăn lộn nên Trương Tiểu Oản cũng chỉ nghĩ đây là do tính tình hắn. Hiện tại hắn đã lớn, chuyện gì cũng có chủ ý của mình, bà cũng chẳng quản được hắn nên chỉ có thể để mặc hắn.

Loading...