XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 436

Cập nhật lúc: 2025-01-09 09:54:19
Lượt xem: 51

Bọn họ tốt như thế mà sao Chân tiên sinh và Manh tiên sinh lại đều nói bà là một thê tử cực tốt chứ chưa từng nói vợ chồng bọn họ tình thâm. Manh tiên sinh còn nói với hắn người như mẹ hắn nếu không phải có sợi dây nhân duyên giữ chặt thì căn bản chướng mắt cha hắn.

Từ trước đến nay Manh tiên sinh thích nói xấu cha hắn nên tự nhiên hắn sẽ không tin. Nhiều năm quan sát, lại nghĩ tới lời người già trong phủ từng nói nên Hoài Mộ từng nghĩ có lẽ mẹ còn trách cha từng đối xử tệ với bà và anh cả chăng? Chẳng lẽ bọn họ không ân ái sao?

“Làm sao lại hỏi thế?” Thấy con trai hỏi dồn, Trương Tiểu Oản có chút kinh ngạc.

“Con chỉ muốn biết.” Uông Hoài Mộ xin lỗi mà nở nụ cười. Hắn từng hỏi anh hắn việc này, hỏi nhiều năm như thế có còn hận cha không thì anh hắn cũng chỉ cười mà không nói.

“Muốn biết ư?” Trương Tiểu Oản lặng lẽ lẩm bẩm, khóe miệng hơi nhếch lên, nghiêng đầu suy nghĩ một hồi nhưng không trả lời thẳng cho hắn. Uông Vĩnh Chiêu quả thật hiểu bà, nếu không thế thì ông ta sẽ không một đường che chở Hoài Thiện, cũng sẽ không quan tâm Trương gia như thế. Và bà cũng chắc chắn không thể ở trong phủ vừa lòng đẹp ý nhiều năm như thế.

Nhưng hiểu nhau là việc nói dễ hơn làm. Cả đời này ông ta đều sẽ không hiểu được con người chân chính của bà. Mà bà cũng không muốn ông ta hiểu. Nếu đã hiểu thì giữa bọn họ sẽ chẳng thể giống như bây giờ.

Ở trong mắt bà Uông Vĩnh Chiêu là một nam nhân phải dùng toàn bộ khắc chế mới có thể ứng phó được. Bà không có góc cạnh, phải ẩn hết toàn bộ chính mình mới có thể cùng tảng đá kia ở chung. Nếu ông ta thật sự lý giải bà thì bọn họ phải ở chung thế nào? Cứng đối cứng sao? Hay từ bỏ?

Bà không yêu ông ta nên mới có thể biết ông ta muốn cái gì, mới có thể cùng bước với ông ta, mới có thể cho ông ta ôn nhu ông ta muốn. Uông Vĩnh Chiêu cũng muốn một người vợ như bà bây giờ. Nếu Trương Tiểu Oản chân chính ở chung với ông ấy thì……

Nghĩ tới đây Trương Tiểu Oản nhếch khóe miệng. Đời này lần bà thấy được thành thật với chính mình nhất khi ở cùng Uông Vĩnh Chiêu chính là khoảnh khắc cầm cung tiễn chĩa vào ông ta.

Đã từng có người nói ưu điểm lớn nhất của bà chính là không sợ ai, đây là nguyên nhân lớn nhất của thành công của bà. Một khắc kia bà không sợ gì hết, chỉ có lúc ấy bà mới giống mình nhất.

Nhưng cũng chỉ có một khắc đó, qua đi bà vẫn bị hiện thực đánh về nguyên hình. Bà lại đè bản thân mình xuống, khuất phục hoàn cảnh cho đến tận bây giờ.

“Nói trong lòng chỉ có phụ thân con thì quả cũng không đúng lắm. Trong lòng mẫu thân còn có ba huynh đệ con nữa.” Trương Tiểu Oản tránh nặng tìm nhẹ nói.

“Mẫu thân.” Uông Hoài Mộ bất đắc dĩ nhìn người mẹ đang cười với hắn nói, “Ngài biết rõ con không phải nói cái này mà.”

Trương Tiểu Oản không muốn nói dối con mình, cũng không thể trả lời thẳng vấn đề hắn hỏi nên chỉ đành bình tĩnh nói, “Mẫu thân chỉ biết phụ thân con đối xử tốt với ta, đời này ta cũng muốn đối xử tốt với ông ấy. Ông ấy lạnh ta thay ông ấy lạnh, nóng thì ta sẽ thay ông ấy chịu nóng. Ta sợ ông ấy ốm, sợ ông ấy gặp nguy hiểm rồi làm lụng vất vả mệt nhọc. Kể cả hiện nay ta cũng nghĩ đến lúc nào ông ấy về, có mệt không, có đói không.”

Uông Hoài Mộ nghe xong thì nhìn khuôn mặt bĩnh tĩnh của bà, trong nháy mắt không biết nói gì cho phải. Thấy con trai ngơ ngẩn, Trương Tiểu Oản nhìn hắn ôn hòa nói, “Ta luôn quan tâm tới ông ấy, cái này có được coi là trong lòng có ông ấy không?”

Uông Hoài Mộ không nhịn được gật đầu. Cái này còn không phải thì thế nào mới phải?

Trương Tiểu Oản cười, lắc lắc đầu thở dài nói, “Quả nhiên là phải làm phụ thân rồi mới có thể chạy tới trước mặt ta hỏi chuyện của ta và phụ thân con.”

“Mẫu thân……” Thấy mẹ hắn trêu hắn, mặt Uông Hoài Mộ hơi đỏ lên, “Con chỉ nghĩ hỏi một chút.”

“Đi về đi, đừng để Văn Quân chờ lâu.” Trương Tiểu Oản cười nói sau đó đứng dậy tiễn hắn ra ngoài, dặn hắn đi đường cẩn thận sau đó nhìn hắn biến mất mới quay đầu lại.

Bình bà lại đây đỡ Trương Tiểu Oản nhưng bà lại trở tay đỡ bà tử năm nay đã không còn nhanh nhẹn như trước đi vào trong phòng. Bình bà cũng không giãy giụa, chờ tới trong phòng ngồi xuống rồi bà ta mới rót một ly nước ấm cho Trương Tiểu Oản rồi nói với bà, “Ai có thể trải qua cả đời như ngài chứ?”

Trương Tiểu Oản cười cười, không đáp lời mà chỉ ngồi lại giá thêu, chậm rãi chiếu theo bản vẽ mà thêu.

Tình yêu là thứ vừa nhiệt tình vừa phóng túng, người ta cả đời này cũng cần phải yêu một lần mới biết nó kỳ diệu thế nào. Nhưng tình cảm nhiệt tình phóng túng kia đã phần đều là lỗ mãng xúc động, càng sâu đậm thì càng khó dứt ra, và dễ làm việc hồ đồ, nhất là nữ nhân.

Nếu đổi một người bình thường làm chuyện hồ đồ thì cũng coi như không vấn đề gì, nhưng ở trước mặt Uông Vĩnh Chiêu bà nào dám? Ở cái triều đại này bà không có thế lực nào chống lưng cho, con trai còn phải có người nâng đỡ mới sống sót nên chỉ cần bà bước sai một bước chính là vực sâu vạn trượng. Thế thì bà yêu ông ta thế nào được? Toàn bộ tâm tư bà còn phải dùng để làm sao sống chung được với ông ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-436.html.]

Uông Vĩnh Chiêu vẫn để ý chuyện bà có yêu ông ta không, chuyện này bà biết. Trước kia bà chưa từng nói dối ông ta, hiện tại lại càng không. Đây là nam nhân bà sống chung hơn nửa đời người, cũng vì bà mà làm rất nhiều việc. Nhiều năm qua hoạn nạn có nhau, da thịt kề sát, nếu không có cảm tình là không có. Sự tôn trọng, yêu thương, luyến tiếc đều có.

“Vừa mới ta không nói với Hoài Mộ,” Trương Tiểu Oản ngừng lại ngước mắt nhìn Bình bà tử cười nói, “Trong lòng ta, trên đời này không có nam nhân nào mạnh mẽ, xuất sắc hơn phụ thân hắn.”

Bình bà nghe vậy thì cười lắc lắc đầu nói, “Còn không phải thế. Nếu vừa rồi ngài nói như thế với nhị công tử thì hắn chắc chắn sẽ không lấn cấn gì nữa.”

Trương Tiểu Oản gật đầu, cầm kim lên, khóe miệng chứa ý cười nói, “Lão gia cũng có nghi vấn này, ta nên thỉnh tội với ông ấy thôi. Xem ra là ta làm không tốt nên mới khiến ông ấy bất mãn.”

“Ngài chớ nên hỏi, lại chọc giận đại nhân.” Bình bà buồn cười nói.

“Ai,” Trương Tiểu Oản cười lắc đầu, “Cũng không biết làm sao, năm nay tính tình ông ấy còn khó hơn năm vừa rồi. Ta chỉ nghe nói tuổi càng lớn thì tu dưỡng càng tốt, sao đến lão gia nhà chúng ta lại càng ngày càng nóng nảy thế này.”

“Chắc vì bên ngoài nhiều việc.”

“Năm rồi cũng nhiều việc.”

“A, vậy ngài hỏi một chút đi.”

“Giờ không sợ ta chọc giận ông ta nữa hả?”

“Ngài hỏi đi thôi, nô tỳ làm sao cản ngài được.” Thấy phu nhân tranh luận với mình, Bình bà cũng buồn cười mà lắc lắc đầu.

“Đi nghỉ đi,” thấy Bình bà có chút mệt mỏi, Trương Tiểu Oản liếc nhìn bà ta một cái rồi ôn nhu nói, “Có việc ta gọi ngươi.”

“Ngài cũng đi nghỉ ngơi đi.” Biết rõ bà sẽ không đồng ý nhưng Bình bà vẫn khuyên một câu.

“Không được, ta không thích đang ngủ bị đánh thức, hơn nữa hiện tại ta cũng không mệt.” Trương Tiểu Oản phất tay, “Đi đi.”

Chờ đến qua giờ Tý thì cửa nhẹ vang lên, Trương Tiểu Oản ngẩng đầu, nhìn nam nhân đứng cạnh cửa thì vội đi tới, “Ngài đã về.”

“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu đứng ở trước mặt bà, để mặc bà giúp mình cởi áo choàng.

“Bình bà,” Trương Tiểu Oản quay đầu lại gọi người, “Để gã sai vặt nâng nước ấm vào, rồi đi phòng bếp đem cháo thịt bưng tới.”

Bình bà đáp lời.

“Ngươi đến đây xem,” chờ cởi xong áo choàng Uông Vĩnh Chiêu không theo bà vào nhà mà kéo bà ra cửa hất hất cằm chỉ đống đồ dưới hành lang nói, “Đi ngang qua một ngọn núi thấy có cây này nở hoa nên ta đào về.”

Dứt lời ông ta lấy đèn ở hành lang cầm dẫn đường chiếu sáng. Trương Tiểu Oản khom lưng, dưới ánh đèn sáng ngời những nụ hoa màu hồng phần tỏa hương thơm ngát. Bà không nhịn được cười, ngẩng đầu lên nói với ông ta, “Là dạ lai hương.”

“Ừ.”

“Phu quân, ngài để hạ nhân mang hai cái chậu đến, chúng ta trồng trong nhà.”

“Được.” Uông Vĩnh Chiêu thấy bà vẫn cầm tay mình, trên mặt là tươi cười thì cũng không muống động mà chỉ hơi cao giọng ra lệnh, “Lấy chậu cây tới đây.”

Có người đáp “Vâng”, lúc này Trương Tiểu Oản lôi kéo Uông Vĩnh Chiêu ngồi xổm xuống, cùng ông ta nhìn kỹ những đóa dạ lai hương.

Loading...