XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 426

Cập nhật lúc: 2025-01-09 09:47:15
Lượt xem: 52

Quanh năm suốt tháng, người một nhà có thể hoà thuận vui vẻ là chuyện may mắn. Ăn tết năm nay Uông Vĩnh Chiêu đang ngồi trong nhà dặn dò Uông Hoài Thiện mang hai đứa em ra cửa đi chúc tết quan lại ở Vân Châu, Thương Châu và Đại Đông.

Trương Tiểu Oản biết được thì hiểu Uông Vĩnh Chiêu đã hoàn toàn để Uông Hoài Thiện đại biểu cho hắn, đại biểu toàn bộ Uông gia. Sau khi biết Uông Vĩnh Chiêu không thích thậm chí chán ghét Thiện Vương Phi tới cực điểm mà vẫn có thể làm ra quyết định này thì trong lòng Trương Tiểu Oản đúng là ngũ vị tạp trần.

Ngày mùng hai ra cửa, Trương Tiểu Oản vấn tóc cho ba đứa con, sau đó nhịn mãi vẫn thấy cái mũi chua xót. Nàng cũng không biết một đường này đi tới đây liệu có đáng giá giá không nhưng nhìn đôi mắt sáng ngời mang ý cười và thần thái khoáng đạt của Hoài Thiện thì những bất định trong lòng nàng cũng trở nên kiên định hơn.

Đây là thành tựu của hắn, về sau hắn còn cả con đường xa để đi, không có gì không đáng cả.

Sáng sớm Trương Tiểu Oản đã suy nghĩ muôn vàn, đưa ba đứa con ra cửa rồi cuối cùng nàng mới nhớ tới đây là ngày tết nên nhịn không rơi lệ.

“Sao ngài không vì con mà vui mừng?” Ở cổng lớn, Uông Hoài Thiện ngó lơ ánh mắt lạnh lẽo của cha mình, chỉ cúi đầu thân mật cười nói với mẹ.

Thấy hắn cố ý chọc mình cười, Trương Tiểu Oản không khỏi cười lên tiếng, lắc lắc đầu rồi dặn hắn, “Phải trông nom tiểu đệ cẩn thận, đứng để hắn gây rối.”

Uông Hoài Nhân cõng cây cung nhỏ của mình trên người nghe thấy thế thì cười hì hì nói, “Mẫu thân yên tâm, con chắc chắn sẽ nghe lời đại ca và nhị ca nói, nhất định sẽ không gây tai họa.”

Uông Hoài Mộ vừa nghe đã trừng mắt nhìn hắn một cái rồi vội an ủi mẹ mình, “Mẫu thân yên tâm, Hoài Mộ chắc chắn sẽ canh chừng đệ đệ cẩn thận, sẽ không để hắn gây rắc rối.”

Trương Tiểu Oản cười gật đầu với hắn sau đó vươn tay sờ sờ đầu hắn rồi lại khom lưng dặn dò hắn, “Con cũng phải cẩn thận, giúp mẫu thân chăm sóc đại ca và đệ đệ. Đại ca có lẽ phải uống rượu, con nhớ để gã sai vặt chuẩn bị canh giải rượu, đừng để dạ dày hắn bị lạnh. Tiểu đệ thích cởi áo, con canh chừng đừng để hắn bị lạnh.”

“Con đã biết.” Cho dù sáng nay nàng đã dặn hắn hai lần nhưng Uông Hoài Mộ vẫn không nề hà mà nghiêm túc đáp.

“Đi đi.” Lúc này Trương Tiểu Oản mới thoáng nhìn Uông Vĩnh Chiêu, thấy hắn mặt lạnh đến giống khối băng thì biết hắn đã không còn kiên nhẫn nàng lải nhải, vì vậy nàng vội vẫy tay để chúng đi, “Mau đi đi.”

Nói xong nàng lại thay ba đứa con cài chặt áo choàng, sau đó mới để đám gã sai vặt đánh xe ngựa đi xa. Bọn họ vừa đi, Trương Tiểu Oản đã rớt nước mắt, sợ Uông Vĩnh Chiêu nói nàng nên nàng vộilấy khăn tay che mặt. Uông Vĩnh Chiêu thấy nàng như thế thì hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái, miệng gắt gỏng, “Còn không mau về phòng.”

Thấy hắn cũng không quá bực bội, Trương Tiểu Oản vội lau nước mắt, ngẩng đầu miễn cưỡng cười nói với hắn, “Là thiếp quá vui mừng, ngài nhân nhượng ta một hồi đi.”

Uông Vĩnh Chiêu nghe vậy thì phất tay áo, không thèm nhìn nàng đã đi về phía trước. Trương Tiểu Oản vội đi theo phía sau, thấy hắn đi rõ nhanh thì vội thở nhẹ nói, “Ngài chậm một chút, từ từ đợi thiếp với.”

Thấy nàng như vậy, trong lòng Uông Vĩnh Chiêu buồn bực, nhưng vẫn dừng bước chân chờ nàng đi tới khoác tay hắn rồi mới không nhanh không chậm đi tiếp.

“Cũng không biết trên đường có việc gì không.” Đi được vài bước, Trương Tiểu Oản lại lo lắng về mấy đứa con trai.

Lúc này Giang Tiểu Sơn và bà Bảy đi phía sau thấy hai vợ chồng nói chuyện thì vội ngừng bước, đi theo từ xa. Trương Tiểu Oản thấy phía sau không có người mới cười với bọn họ nói, “Không có việc gì, ta cùng lão gia đi một chút, các ngươi đi làm việc đi.”

Mọi người vừa nghe lập tức khom lưng hành lễ rồi tản ra. Trương Tiểu Oản lại quay đầu lại nói với Uông Vĩnh Chiêu, “Ngài nói đi?”

Uông Vĩnh Chiêu liếc nhìn nàng một cái, thấy khóe mắt nàng đỏ lên thì mới vươn tay xoa nhẹ khóe mắt nàng nói, “Cho dù giữa đường có việc gì thì bọn chúng sẽ tự biết ứng phó.”

Trương Tiểu Oản nghe vậy thì gật gật đầu. Lúc bà Tám tiến lên báo có vị quan tới chúc tết. Nghe vậy Trương Tiểu Oản thở dài với Uông Vĩnh Chiêu, “Còn muốn đi với ngài một lát, ai ngờ khách đã tới.”

Uông Vĩnh Chiêu nghe thế thì mắt híp lại, xoay người ôm nàng vào lòng nói, “Sau bữa tối ta sẽ ở bên cạnh, đừng bực.”

“Vâng.” Trương Tiểu Oản nghe vậy thì cười, sửa lại áo choàng cho hắn mới cười nói, “Ngài đi đi, ta mang bà Tám về hậu viện, nếu không ăn cơm thì ngài cho người báo với ta một tiếng.”

“Ừ, đi đi.” Uông Hoài Thiện buông lỏng nàng ra, thấy nàng mang theo bà tử đi rồi hắn mới đi nhanh tới tiền viện.

Trên đường hộ vệ ra báo tin, Giang Tiểu Sơn được tin thì chạy chậm theo. Lúc này trong miệng hắn còn đang nhai kẹo vừng, nhìn thấy Uông Vĩnh Chiêu hắn vội vàng vái chào nói thầm, “Tiểu nhân chỉ mới nghỉ ngơi một tí.”

Uông Vĩnh Chiêu nghe vậy thì liếc hắn một cái, chỉ liếc mắt một cái Giang Tiểu Sơn đã rụt rụt đầu, không dám lắm miệng mà thành thật đi theo phía sau.

Tháng ba năm đó Dung đế triệu Uông Hoài Thiện hồi kinh.

Hôm nay Uông Hoài Thiện ở trong phòng bọn họ, quỳ gối trước mặt Trương Tiểu Oản, hai tay để lên trên đầu gối nàng, mắt nhìn nàng nói, “Lần này con đi sợ là phải nhiều năm nữa mới có thể trở về thăm ngài.”

“À.” Trương Tiểu Oản ngây ra, nàng phát hiện thật nhiều chuyện nàng đều không rõ, cả người giống như lọt trong sương mù.

Uông Hoài Thiện nghiêng đầu nhìn cha mình một cái, sau đó quay đầu lại nói với Trương Tiểu Oản, “Bệ hạ muốn con đi tiếp quản binh lực 6 tỉnh Nam Hải, chuyến này phụ thân cho con 3 vạn tinh binh.”

“Ba vạn?” Trương Tiểu Oản “A” một tiếng, nghiêng đầu nhìn Uông Vĩnh Chiêu. Uông gia quân có bao nhiêu người trong lòng nàng hiểu rõ, nhiều nhất cũng không quá 5 vạn. Ba vạn này vừa đi thì chẳng phải hơn nửa, lúc trước hắn đến phía nam cũng chỉ mang theo hai vạn thôi cơ mà?

“Sáu tỉnh không dễ quản.” Thấy nàng nhìn mình, Uông Vĩnh Chiêu đạm mạc nói.

Trương Tiểu Oản nghe vậy thì quay đầu lại nhìn Uông Hoài Thiện trầm mặc một hồi mới lắc đầu nói, “Mẫu thân không hiểu những việc này, cũng không rõ ràng lắm nên chỉ có thể để phụ thân con nói rõ với con. Chỉ cần con khỏe mạnh trở về thì bao nhiêu năm mẫu thân cũng không để bụng, ta đều ở nhà chờ con về.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-426.html.]

Uông Hoài Thiện rũ mắt, cười gật đầu, giấu đi lệ ý trong đó.

Hắn đi rồi, Trương Tiểu Oản mới lo lắng nói với Uông Vĩnh Chiêu, “Hoàng Thượng tín nhiệm chúng ta thế sao?” Để Hoài Thiện quản binh lực 6 tỉnh mà không sợ phản sao?

“Ừ,” Uông Vĩnh Chiêu lau nước mắt cho nàng sau đó gật đầu nói, “Hắn tin Thiện Vương, mà Thiện Vương cũng tin hắn, cứ để mặc bọn họ thôi.”

“Có phải việc này đã sớm được định rồi nên hắn mới trở về nhà ở một đoạn thời gian này không?” Trương Tiểu Oản ngây người một hồi lâu mới bất giác nói lời này.

Sau khi Hoài Thiện tới đây thì mang binh đi đốc thúc việc xây thành trong Ngàn Trọng Sơn. Lúc ăn tết Uông Vĩnh Chiêu cùng quan viên các châu đi lại, nếu liên kết những việc này lại thì quả là như thế. Là hắn muốn mang binh đi tiếp quản sáu tỉnh nên mới có đoạn thời gian này.

Uông Vĩnh Chiêu im lặng, thấy nàng không ngừng rớt nước mắt thì cầm khăn lau cho nàng, khẽ thở dài nói, “Chớ khóc, ngươi không phải thường nói muốn để hắn bay cao sao? Làm sao bây giờ lại không vui mừng?”

Trương Tiểu Oản bắt lấy quần áo hắn, nghẹn ngào nói, “Nói thì nói thế nhưng nếu mấy năm mới được gặp một lần thì ngài muốn ta phải nghĩ thế nào?”

“Cái gì mà nghĩ như thế nào?” Nghe nàng nói thế, Uông Vĩnh Chiêu nổi giận, hận không thể thu lại đống tinh binh đã cho con cả. Hắn cáu tiết nói, “Thật là hồ nháo, hắn đi kiến công lập nghiệp, ngươi lại chỉ nghĩ tới việc hắn có về nhà hay không, đúng là phụ nhân thiển cận!”

Thấy Trương Tiểu Oản vẫn rớt nước mắt, Uông Vĩnh Chiêu bực tức đứng lên, lại bị Trương Tiểu Oản bắt được áo choàng không cho đi. Thấy hắn phải đi, Trương Tiểu Oản một tay bắt lấy áo choàng của hắn, một tay xoa nước mắt, miễn cưỡng nói, “Ngài đi chỗ nào, ta đi với ngài.”

Nói xong nàng đứng lên, trong lòng cũng không thật sự muốn làm Uông Vĩnh Chiêu bực. Hắn đối với Hoài Thiện đã là hết lòng, nàng không thể khiến hắn không vui.

Uông Vĩnh Chiêu nhìn nàng, thấy nàng không khóc nữa hắn mới mang nàng tới tiền viện, để nàng ngồi ở phòng nhỏ may vá, còn mình mang theo con út cùng quan lại xử lý công việc trong thư phòng.

Trước khi Uông Hoài Thiện đi đã nhờ Trương Tiểu Oản đóng gói xiêm y cho mình, còn để nàng giúp hắn tìm quản gia đáng tin cậy mang theo. Được lời này Trương Tiểu Oản quyết tâm đem một nhà Đại Trọng cho hắn.

Vì chuyện này mà Uông Vĩnh Chiêu còn lén cáu giận với nàng một hồi. Trương Tiểu Oản hao hết tâm lực mỗi ngày vây quanh hắn nhưng cũng không khiến hắn nguôi giận.

Ngày Uông Hoài Thiện đi, Trương Tiểu Oản lén hứa với Uông Vĩnh Chiêu rất nhiều mới khiến hắn đi tiễn con cả ra cửa trấn.

Lần này nàng luyến tiếc nhưng lại không cô đơn. Ba đứa con trai của Uông Đỗ thị cũng theo Uông Hoài Thiện đi, nàng ta mỗi ngày tới trước mặt Trương Tiểu Oản mà thở dài.

Mới chỉ qua nửa tháng, sáng sớm nay nàng ta tới thỉnh an Trương Tiểu Oản, lại nhịn không được cẩn thận hỏi, “Tẩu tử, phía nam có tin tới không?”

Trương Tiểu Oản cười khổ với nàng ta, “Không có.”

Uông Đỗ thị nhẹ kéo kéo khăn tay, hơi bực nói, “Nuôi con làm gì không biết, đi rồi là không thèm về. Sau này tụi nó ở phía nam cưới nàng dâu thì sợ là chẳng còn nhớ tới người làm mẫu thân alf muội nữa.”

“Muội lo lắng cái gì thế, tính tình của đám Kỳ Tu thì cưới ai cũng phải chờ muội gật đầu mới được.” Trương Tiểu Oản không cho là đúng nói. Ba đứa con trai của Uông Đỗ thị đều hiếu thuận đến cực điểm. Anh cả càng hiếu thảo, nếu được một quả dưa hấu hắn cũng phải ôm về cho Uông Đỗ thị ăn trước rồi mới cùng mấy đứa ăn trai ăn phần còn lại.

“Cách xa như thế, muội quản được gì.” Ba đứa con trai vừa đi, nửa đời Uông Đỗ thị đều vây quanh chúng nên lúc này trong lòng thấy trống rỗng đến hoang mang.

“Đến lúc đó lại nói.” Trương Tiểu Oản thấy Uông Đỗ thị trông mong nhìn mình thì thở dài nói, “Đến lúc đó nếu bọn Kỳ Tu lấy thê tử thì muội đi qua đó đi. Dù sao có muội qua đó nhìn ta cũng yên tâm.”

Uông Đỗ thị nghe được lời này thì cực kỳ vui mừng, nhéo khăn trong tay liên tục gật đầu nói, “Ngài cứ yên tâm.”

Trương Tiểu Oản thấy nàng ta vui mừng ra mặt thì cười lắc lắc đầu. Dù sao Uông Đỗ thị còn có một ngày được tới đó, nhìn thấy non nước phía nam, còn nàng sợ là cả đời đều sẽ phải ngây người ở biên mạc này.

“Mẫu thân……” Lúc này Uông Hoài Mộ vào nhà chính gọi Trương Tiểu Oản một tiếng.

Thấy Uông Đỗ thị ở đó hắn chắp tay nói, “Hoài Mộ bái kiến nhị thẩm nương.”

“Hoài Mộ từ thư phòng trở về sao?” Uông Đỗ thị vội đứng dậy đi lấy chén trà, “Có khát không? Thím rót cho cháu chén trà nhé.”

“Không được, không được……” Uông Hoài Mộ liên tục xua tay.

Nhìn con thứ hai có chút sốt ruột, Trương Tiểu Oản nở nụ cười vẫy tay với hắn, kéo hắn tới ngồi bên người mình rồi cười nói, “Để nhị thẩm nương rót nước cho con, lần sau con rót nước cho bà ấy, đó mới là người nhà, biết không?”

“Con biết.” Uông Hoài Mộ gật đầu, chắp tay với Uông Đỗ thị rồi cầm lấy chén trà.

Nhìn hắn cúi đầu uống trà, bộ dáng ôn nhuận như ngọc, Trương Tiểu Oản cười khẽ vuốt tóc hắn, lại ngẩng đầu nhìn Uông Đỗ thị cười cười. Lúc này trong lòng nàng không biết phải cưới người con dâu nào cho Hoài Mộ mới tốt.

Tháng bảy Trương Tiểu Oản thu được tin Mộc Như Châu ở trong kinh gửi tới. Trong thư Mộc Như Châu nói Uông Nhạc và nàng ta rất nhớ Trương Tiểu Oản, lại kể chút chuyện trong phủ sau đó vòng tới trên người Uông Hoài Thiện. Trong thư nàng ta muốn thỉnh giáo Trương Tiểu Oản, nói Uông Nhạc rất nhớ cha hắn, mà Hoài Thiện đã đến Nam Hải lập phủ, lúc này bọn họ đi qua không biết có thỏa đáng không.

Trương Tiểu Oản trả lời chỉ có một câu: Không biết, tuân theo phu quân con là được.

Nàng cũng không viết thêm dù chỉ một chữ.

Vào tháng 10, Mộc Như Châu nhận được tin của Trương Tiểu Oản gửi, xem xong mặt nàng ta xám như tro tàn.

Loading...