XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 417

Cập nhật lúc: 2025-01-09 09:12:36
Lượt xem: 43

Tết năm nay vì có Uông Đỗ thị giúp đỡ nên công việc ít đi rất nhiều. Trương Tiểu Oản chỉ cần vội vàng đáp lễ đám quan lại biên vương tới chúc tết, và chuẩn bị thưởng cho dám quan viên trong ba trấn, coi như nhàn được kha khá.

Bởi vì trời giá rét, Uông Hoài Mộ cùng Uông Hoài Nhân bị nhốt ở nhà đọc sách học bài với tiên sinh. Trương Tiểu Oản nhìn bọn họ ở trong nhà thì cũng yên tâm, nghĩ chờ năm sau hai đứa lớn hơn nên có bị mang ra ngoài luyện binh thì nàng cũng đỡ lo hơn.

Ý tưởng này được nàng nói cho Uông Đỗ thị khi nàng kia tới thỉnh an vào buổi sáng. Uông Đỗ thị vừa nghe đã cười nói, “Đừng nói chờ đến năm sau, chờ mười mùa xuân nữa thì ngài vẫn sẽ lo cho bọn họ thôi. Bọn họ sống tới 99 tuổi ngài còn lo sao cho bọn họ sống được tới 100 tuổi kia kìa.”

“Aizzz.” Trương Tiểu Oản nghe xong cũng cười gật đầu nói, “Cũng phải.”

Lúc này Uông Đỗ thị cầm lấy quả táo rồi cáo lui đi làm việc.

Cách ngày 30 tết còn hai ngày, sau khi làm xong việc bên ngoài, Trương Tiểu Oản lại lo đến việc trong nhà. Quần áo mới để ăn tết năm nay nàng chuẩn bị thêm cho Uông Hoài Thiện một bộ. Thực ra lúc ở kinh thành nàng đã khâu cho hắn quần áo mới để ăn tết rồi nên hiện tại hắn đã có đồ mặc. Bộ thêm này đưa qua chỉ để hắn có thêm đồ mặc, cũng không vội. Chờ qua tết, có ngươi đi Nam Cương nàng sẽ gửi cho hắn sau.

Năm nay quần áo của bốn cha con đều làm từ cùng một loại vải, chỗ cổ áo thêu hoa văn chìm, họa tiết đều giống nhau, chỉ có đồ của Uông Vĩnh Chiêu là thêu bằng chỉ vàng, còn đồ của mấy đứa nhỏ là thêu chỉ bạc.

Trương Tiểu Oản cất cẩn thận bộ quần áo làm cho con cả, sau đó đặt ba bộ kia ở một bên định trước khi ăn cơm trưa sẽ để ba cha con qua đây thử xem có chỗ nào không ổn không.

Nghe nàng nói còn phải thử, Bình bà lập tức cười nói, “Đôi mắt ngài từ trước đến giờ đều chuẩn, đã thử qua hai lần rồi không cần thử nữa đâu.”

“Thử lại một lần.” Trương Tiểu Oản nói đến đây thì cũng cười, không khỏi lắc đầu tự giễu nói, “Ta cũng không biết làm sao mà càng già càng thích nhiều chuyện, cái gì cũng thấy không yên tâm.”

“Ngài ấy, vẫn nên thả lỏng một chút.”

Trương Tiểu Oản gật gật đầu. Đúng vậy, cũng nên thả lỏng, đã đến hiện tại thì có gì không chịu nổi chứ.

Lúc để ba cha con thử đồ mới, Uông Hoài Mộ và Uông Hoài Nhân đều ngẩng đầu nhìn Uông Vĩnh Chiêu, hai đôi mắt đen nhánh ngập nước tỏa ra tràn ngập ngưỡng mộ và kính trọng dành cho cha mình.

“Phụ thân, phụ thân……” Uông Hoài Nhân rất là chủ động lôi kéo tay Uông Vĩnh Chiêu sờ sờ lên quần áo trên người hắn nói, “Hoài Nhân cũng có, phụ thân nhìn một cái.”

Uông Vĩnh Chiêu nhịn không được nhếch khóe miệng cười rồi bế hắn lên. Uông Hoài Nhân lập tức hôn cha hắn một cái, rồi lại cúi đầu cười khanh khách nói với Uông Hoài Mộ, “Mộ ca ca cũng mặc giống chúng ta kìa, mau để Hoài Nhân hôn huynh một cái.”

“Thật là không e lệ.” Uông Hoài Mộ đỏ mặt nhưng vẫn kiễng chân để em trai cúi đầu hôn hắn một miếng.

“Hoài Nhân thật ngoan.” Lúc em trai chạm môi mềm lên mặt hắn, Uông Hoài Mộ nhịn không được mặt mày hớn hở khen.

Uông Hoài Nhân thấy anh hắn khen hắn thì lập tức đắc ý quay đầu cười với cha mình. Uông Vĩnh Chiêu ôm hắn, tay kia cũng ôm Uông Hoài Mộ lúc này đã cao rất nhiều lên. Ba cha con đi tới trước gương để ngắm nhìn.

“Phụ thân……” Uông Hoài Nhân chỉ vào trong gương gọi Uông Vĩnh Chiêu.

Uông Hoài Mộ đỏ mặt nhưng vẫn vươn tay ôm cổ cha hắn.

“Ừ, thật là đẹp.” Uông Vĩnh Chiêu nhẹ liếc về pía phụ nhân vẫn nhìn bon họ cười nãy giờ.

“Vừa người thì tốt, mới vừa rồi ta còn nghĩ sợ có chỗ nào hoa mắt phải sửa lại.” Trương Tiểu Oản đi tới, vươn tay ôm Uông Hoài Mộ, cười hỏi Uông Vĩnh Chiêu, “Mặc có thoải mái không?”

“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu gật đầu.

“Vậy giao thừa và mùng một ngài và con sẽ mặc bộ này.”

“Của ngươi đâu?” Uông Vĩnh Chiêu đột nhiên nói.

“Ta cũng mặc giống thế này.”

“Là như thế nào?”

“Đến lúc đó ngài ẽ biết.” Trương Tiểu Oản cười hai tiếng, trên mặt mày đều là vui vẻ.

Uông Vĩnh Chiêu nhìn gương mặt tươi cười, thần sắc nhu hòa của nàng rồi để mặc nàng thay lại quần áo cho hai đứa con trai. Hắn cũng thay quần áo rồi mang theo mọi người tới nhà chính dùng bữa.

Tĩnh Huy năm thứ bảy, Trương Tiểu Oản trải qua một năm thuận lợi. Nửa nửa năm cuối thân thể Trương A Phúc dần dần không được nữa. Dùng thuốc có thể kéo dài thêm chút nhưng đại phu mù nói thuốc này chỉ để cứu nhất thời chứ không cứu được lâu dài.

Khác với đám con cái sốt ruột, Trương A Phúc và Lưu Tam Nương lại bình tĩnh. Mỗi ngày Lưu Tam Nương đều ngốc ở bên người Trương A Phúc, kể cả tay run không thể đút thuốc thì bà ấy cũng cẩn thận ngồi bên cạnh canh chừng chồng mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-417.html.]

Trương A Phúc càng ngày càng yếu, Trương Tiểu Oản để người truyền tin đi kinh thành mời Trương Tiểu Muội tới. Biết nàng đi tìm Tiểu Muội, hôm nay Trương A Phúc thấy nàng tới thì cầm tay nàng nhẹ giọng nói, “Mấy năm nay con khổ nhiều rồi, về sau chuyện của nàng con không cần phải lo nữa.”

Trương Tiểu Oản cười cười nói, “Ngài đừng nhọc lòng, nàng là muội muội của con, cái gì quản cái gì không quản con hiểu rõ.”

Trương A Phúc cười cười với nàng, lại cầm trái cây nàng mới mang tới để vào trong tay nàng nói, “Khuê nữ, con ăn đi.”

Trương Tiểu Oản cầm cắn một miếng rồi cười nói với ông, “Trước kia chẳng có trái cây mà ăn, nhiều năm qua cũng được không ít ngày lành, bây giờ của ngon vật lạ coi như cũng được ăn một vài. Ngài cũng nếm thử xem, con thấy ăn ngon thật.”

Thấy nàng ăn đến mùi ngon, Trương A Phúc cũng ăn một chút, cứ thế ăn xong một quả nhỏ.

Dù ngày nào cũng có thể đút cho Trương A Phúc ăn một chút nhưng ý thức của ông ấy cũng dần dần không còn thanh tỉnh. Rất nhiều lúc ông ấy đều nhắm mắt lại hôn mê, ngẫu nhiên nói mấy câu thì đều gọi “Tam Nương”.

Lưu Tam Nương lúc nào cũng canh giữ ở bên cạnh ông ta. Sau khi Trương A Phúc không thể cùng bà nói chuyện thì bà cũng nói nhiều hơn. Nói chuyện trong nhà năm đó, nói lúc bà mới vừa gả tới, bụng đói nên lúc nào cũng muốn nhìn thấy ông ấy bởi vì bà biết chắc chắn ông sẽ tìm gì đó về cho bà ăn.

Bà còn nói bà biết năm đó ông ngã gãy chân không phải vì đi đường không cẩn thận ngã xuống như ông nói mà là vì ông lên núi săn thú để mua cho bà một miếng vải nhưng lại bị ngã từ lưng núi xuống gãy chân.

Trương Tiểu Oản có khi lại đây nhìn bọn họ, nghe Lưu Tam Nương nói không ít chuyện năm đó, sau đó nhìn bà đờ đẫn mà chảy nước mắt, nắm tay Trương A Phúc không bỏ.

Cuối tháng 10 năm đó Trương A Phúc qua đời.

Trương Tiểu Muội không tới.

Bốn đứa con của ông chỉ có ba đứa đưa tiễn.

Ông ấy đi rồi tình thần Lưu Tam Nương cũng ngày càng sa sút, mỗi ngày đều ngây người thật lâu, có khi cả ngày không nói lời nào. Đại phu tới nói là sợ không còn sống được lâu nữa.

Lần này Trương Tiểu Oản muốn tìm Uông Vĩnh Chiêu để hắn cho người mang Trương Tiểu Muội tới. Nàng vừa mới nói lời này với Uông Vĩnh Chiêu thì ngày hôm sau Trương Tiểu Bảo đã tới tìm nàng. Hắn căng da đầu nói với Trương Tiểu Oản, “Tiểu Muội nói lão gia trong nhà nàng lại thăng quan, di nương trong nhà cũng sắp sinh hài tử nên đương gia chủ mẫu như nàng không phải ở nhà quản việc, chỉ có thể……” Đến đây thì Trương Tiểu Bảo không nói được nữa.

“Lão gia và di nương ư?” Trương Tiểu Oản ngồi một hồi mới thở hắt ra, “Lão gia, di nương, đây là cuộc sống nàng ta muốn ư?”

“Đại tỷ.”

“Có lẽ các ngươi cũng trách tâm ta tàn nhẫn.” Trương Tiểu Oản nói đến đây thì chậm rì rì mà cười một chút, “Khế ruộng khế nhà đệ đưa cho nàng hết rồi ư?”

“Vâng.”

“Thế thì thu hồi đi.”

Trương Tiểu Bảo không lên tiếng.

Trương Tiểu Oản nhàn nhạt nói, “Tiền thì không thu, hẳn là thời gian qua lão gia với di nương cũng tiêu không ít tiền rồi. Để tiền lại coi như thưởng cho lão gia và di nương thôi.”

“Đại tỷ.”

Trương Tiểu Oản vươn tay xoa xoa khuôn mặt tức đến đỏ bừng, một hồi lâu sau mới nói, “Chức quan kia cũng thu lại đi. Ta sẽ bảo tỷ phủ đệ phái người hồi kinh, đệ phải mang được người về đây. Phụ thân qua đời nàng không tới tiễn đưa, nếu mẫu thân không còn mà nàng còn không về tiễn thì sau này có muốn tiễn đưa cũng chẳng còn ai.”

Nàng ta còn một con trai và một còn gái cần bọn họ chu cấp để nuôi lớn, nên thành thật mà về mới phải.

“Đại tỷ……”

“Ừ?” Trương Tiểu Oản nhìn hắn, cười cười, “Hay đệ muốn nhìn Triệu lão gia kia xài tiền của Trương gia nuôi di nương? Kể cả đệ nguyện ý thì ta cũng không muốn hắn nương tên tuổi phu quân của ta mà làm quan.”

“Là tiểu muội làm ngài thương tâm.”

“Đừng nói nhiều như vậy, đi mang nàng về đây, về sau thế nào đệ tự xem mà làm.” Trương Tiểu Oản nhắm mắt lại, tới khi mở ra lập tức gọi bà tử tiến vào, “Đưa đại cữu lão gia đi ra ngoài.”

Lời nàng nên nói đều đã nói, Tiểu Bảo muốn mềm lòng thì mềm lòng. Nên vì bọn họ suy nghĩ nàng đều đã nghĩ rồi.

Lại qua một năm, sắp đến cuối năm mà Trương Tiểu Oản lại gầy hơn năm ngoái một chút. Uông Vĩnh Chiêu để bà tử canh chừng nàng cực nghiêm, mỗi ngày đều phải ăn đồ bổ không được thiếu bữa nào. Ngoài lúc ăn cơm, ngẫu nhiên hắn còn bớt chút thời gian về xem nàng.

Lúc này Bình bà cũng nhận được một phong thư được thương đội đến từ phía nam mang theo. Bà ta suy nghĩ thật lâu cuối cùng vẫn giao cho Trương Tiểu Oản. Đây là thư do bà tử mà Trương Tiểu Oản tìm đến hầu hạ Thiện Vương Phi gửi tới. Bình bà muốn gạt Trương Tiểu Oản nhưng nghĩ tới tính tình của nàng thì bà ta cũng không dám gạt, cũng không dám tự tiện giao cho lão gia trong nhà. Bà ta sợ ngày sau nàng biết được lại vì chuyện này mà thương tâm.

Loading...