XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 399

Cập nhật lúc: 2025-01-09 08:59:24
Lượt xem: 59

“Đúng không? Ngươi nghĩ thế hả?” Uông Vĩnh Chiêu lạnh lùng mà cười khẽ một tiếng, cả người ngửa ra sau, nhàn nhạt nói, “Cút đi.”

“Đại ca……” Uông Vĩnh An không dám tin tưởng, đứng dậy hét to một tiếng.

Lúc này có hai hộ vệ yên lặng xuất hiện, tay đặt lên đại đao bên hông, hơi hơi khom người, mặt lạnh băng. Uông Vĩnh An lập tức nhận ra đây là ám vệ của anh hắn, chuyên g.i.ế.c người. Hắn kinh ngạc mà nhìn Uông Vĩnh Chiêu thấy khóe miệng hắn là nụ cười lạnh băng thì tâm Uông Vĩnh An cũng lạnh tới cực điểm.

Người anh m.á.u lạnh vô tình kia đã chẳng còn chút tình cảm nào với hắn ư? Vậy hắn việc gì phải cung kính nữa? Trong lòng Uông Vĩnh An xúc động và phẫn nộ không thôi. Trong đầu hắn không vứt bỏ được xấu hổ và giận dữ khiến hắn lạnh lùng nở nụ cười, “Đại ca, ngài chỉ lo sống c.h.ế.t của bản thân, sao xứng để ba huynh đệ chúng ta đi theo ngài? Chuyện tốt thì ngài hưởng, ngài làm đại thần nơi biên cương của mình, còn chúng ta nên vừa lòng với chút lợi nhỏ ngài bố thí cho rồi ở kinh thành vì ngài chịu tội, ở dưới gót chân ngài cả đời à? Có phải chúng ta nên thành toàn cho vinh quang của ngài còn ngài chẳng cần nghĩ gì tới chúng ta hay không?!”

“Ngươi nói đi?” Uông Vĩnh Chiêu đạm mạc cười.

“Đại lão gia,” di nương kia đột nhiên tiến lên hành lễ nói, “Ngài nghe thiếp thân nói……”

“Thứ rác rưởi từ đâu ra cũng dám ở trước mặt ta tự xưng thiếp thân?” Uông Vĩnh Chiêu lập tức m.á.u lạnh mà hừ cười một tiếng, “Đuổi ra ngay, đừng có làm bẩn mắt ta.”

“Tuân lệnh.” Hộ vệ đáp lời sau đó lập tức đi tới. Những lời như đao khoét của Uông Vĩnh Chiêu khiến di nương kia lập tức rơi lệ. Mắt thấy hai hộ vệ cao lớn đi về phía mình, di nương kia lập tức hoa dung thất sắc, cứ thế khóc thút thít, che mặt chạy ra bên ngoài.

“Uông Vĩnh An, nữ tử thanh lâu này ngươi nhận nhưng ta không nhận, Uông gia liệt tổ liệt tông cũng không nhận. Ngươi đã có bản lĩnh có thể nuôi nàng ta cả đời thì cứ việc nuôi, nhưng đừng có đưa tới trước mặt người Uông gia khiến chúng ta bẩn mắt. Ngươi cũng đừng mơ tưởng coi nữ tử thanh lâu này là người của Uông gia.” Uông Vĩnh Chiêu nói đến đây thì nhìn sắc mặt xanh trắng của Uông Vĩnh An nói, “Ngươi không nghe lệnh ta muốn nạp một nữ tử thanh lâu làm di nương thì ta chẳng còn lời nào để nói. Rốt cuộc ngươi cũng không phải nô tài của ta nên ta không quản được ngươi cưới ai. Cho dù ngươi cưới súc sinh thì cũng thế. Nhưng ngươi muốn nữ nhân này trèo lên đầu Uông gia, lại bắt ta coi người nhà nàng ta là thông gia thì ta đó ngươi dám nói lời này trước mặt hoàng đế đó. Ta chờ ngươi đi tố cáo người làm đại ca là ta đây.”

Uông Vĩnh An nhìn nụ cười tàn nhẫn của hắn thì muốn phản bác nhưng trong lòng cũng hiểu anh trai hắn đã biết hết. Lời Thừa Tướng nói rằng sẽ không ai phát hiện nàng từng ở phố hoa đều là giả. Nhưng hắn vẫn nhịn không được vì nữ nhân mình âu yếm mà giải thích, “Lúc ta đón nàng vào cửa thì nàng vẫn là xử nữ, nàng là thanh quan.”

“Thanh quan thì sao?” Uông Vĩnh Chiêu nhìn Uông Vĩnh An đáng thương trước mặt, khóe miệng nhếch cao nói, “Ngươi cho rằng Thừa Tướng g.i.ế.c c.h.ế.t những vị khách nàng ta từng bán nụ cười thì nàng ta không phải là nữ tử thanh lâu nữa hả?”

“Ngài……”

“Kéo đi.” Uông Vĩnh Chiêu không kiên nhẫn nói chuyện với kẻ khiến hắn thất vọng tột đỉnh này nữa.

Hộ vệ không hề do dựa đi qua kéo người ra ngoài.

Buổi sáng hôm đó Thiện Vương mới vừa về vương phủ đã bị Uông Vĩnh Chiêu ra lệnh mang theo người tới chuyển hiếu đường. Uông Vĩnh Chiêu lập tức đi hoàng cung, quỳ gối trước mặt hoàng đế, hai mắt đỏ hồng nói, “Thần trị gia không nghiêm, mong Hoàng Thượng trị tội.”

Tĩnh Hoàng đầy đầu tóc bạc lạnh mặt nhìn hắn, sau đó mới chậm rì rì “À’ một tiếng nói, “Sao ái khanh lại nói lời này?”

“Thần dạy đệ đệ không nên thân, từ năm kia thần đến biên mạc vì bệ hạ trấn thủ Tây Bắc không ở trong kinh không thể ngày ngày quản giáo đại đệ Uông Vĩnh An. Lúc trước vì con cháu trong nhà nên huynh đệ thần vốn thương nghị không nạp thiếp nữa, nhưng Vĩnh An không màng đến lệnh của thần mà tự cưới nữ nhi bị vứt bỏ của nhà Dương Thừa Tướng, muốn một nữ tử nơi phố hoa dẫm lên đầu thần. Hắn nói nếu thần không đi ăn tiệc mừng thọ của tộc thúc trong nhà Dương Thừa Tướng thì hắn sẽ đuổi một nhà thần ra khỏi phủ, để thần không thể tẫn hiếu, rơi vào bước đường cùng. Thần chỉ đành rời linh vị của song thân qua Thiện Vương phủ, lần này thần muốn đến trước mặt bệ hạ thỉnh tội, mong bệ hạ trị thần tội dạy đệ đệ bất lực.”

Uông Vĩnh Chiêu nói lời này đủ khiến hoàng đế ghê tởm thật lâu không nói được gì. Nếu ông ta muốn dựa vào những lời này mà ban tội cho Uông Vĩnh Chiêu thì ngày khác kẻ bị người ta chọc sống lưng chính là ông ta. Uông Vĩnh An đã gần 40, cưới một người thiếp từ thanh lâu thì kẻ làm anh như hắn có tội gì? Mệt Uông Vĩnh Chiêu còn nói ra những lời này mà mặt không đổi sắc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-399.html.]

“Gọi Dương Miễn tới đây.” Tĩnh Hoàng ho khan vài tiếng, cầm chén thuốc trên bàn uống một ngụm rồi nhắm mắt hạ lệnh.

Thái giám lĩnh mệnh đi ra, ông ta lại vẫn không cho Uông Vĩnh Chiêu đứng lên, vì thế hắn cũng chỉ có thể quỳ không nhúc nhích. Tĩnh Hoàng nhìn người quỳ trước mặt hồi lâu rồi đột nhiên hỏi, “Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”

“Vi thần năm nay vừa mới 43, so với đại đệ lớn năm tuổi, so với nhị đệ……”

“Ta chỉ hỏi ngươi.” Tĩnh Hoàng đánh gãy lời hắn nói.

“Thần lắm lời, biết sai rồi.”

“Biết sai rồi hả?” Tĩnh Hoàng nhìn Uông Vĩnh Chiêu 43 tuổi còn oai hùng bất phàm trong lòng nghĩ: Nếu hắn thật sự sai rồi thì tốt, vậy nhiều năm trước ông ta có thể g.i.ế.c hắn, cần gì đợi tới giờ, vừa đề phòng vừa phải dùng người. Ông ta không cho là đúng mà cười lạnh một tiếng, sau đó lười nhác nói, “Ngươi thoạt nhìn không khác mười năm trước là bao.”

“Thần có tóc bạc rồi, già rồi.” Uông Vĩnh Chiêu lấy tay chống mặt đất, rũ đầu nhàn nhạt nói.

“Không bằng một nửa của trẫm, mắt trẫm buổi tối đã nhìn không rõ rồi, ngươi hẳn không bị thế đúng không?” Giọng Tĩnh Hoàng có chút châm chọc nói không nên lời.

Uông Vĩnh Chiêu cúi đầu không nói.

“Trương thị thì sao? Thân thể vẫn tốt chứ?”

“Không,” Uông Vĩnh Chiêu lập tức đáp lời rồi cười khổ nói, “Sinh xong đứa con thứ ba thì thân thể nàng đã không được bằng trước đây. Lúc trước nàng chỉ cần 1,2 ngày là có thể khỏi phong hàn, nhưng hiện tại sắp một tháng mà hàn khí vẫn chưa hết. Ngài biết nàng là người cao ngạo, ở trước mặt thần và ba đứa con nàng chịu đựng không ho nhưng đến khi không ai để ý nàng lại ho giống như……”

Nói đến đây hắn không nói tiếp nữa, chỉ nằm sấp xuống sàn nhà dập đầu cho Tĩnh Hoàng.

“Thật sự không được thì tìm thái y xem, để Toàn thái y tới xem sao. Hắn có kinh nghiệm trị phong hàn, trẫm cũng là do hắn xem mạch, dù ho lợi hại thế nào hắn cũng có bản lĩnh chữa được.” Tĩnh Hoàng nhàn nhạt nói.

“Thần tuân chỉ.”

“Thừa tướng đại nhân đến.” Bên ngoài có thái giám thông báo.

Tĩnh Hoàng vừa mới hòa hoãn một chút thì gương mặt lúc này lại hoàn toàn lạnh xuống. Dương Miễn tiến lên, Tĩnh Hoàng âm trầm mà nhìn chằm chằm ông ta hỏi, “Thừa tướng đại nhân, ta nghe nói vị đường chất nữ kia của ngươi là từ thanh lâu phố hoa ra hả?”

Dương Miễn vừa nghe thế đã trừng mắt, đôi tay vái lạy hoàng đế cũng quên không thu lại.

“Có phải không?!” Tĩnh Hoàng nhìn thẳng ông ta, không cho phép ông ta lừa dối mình lần nữa.

Loading...