XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 386

Cập nhật lúc: 2025-01-09 08:39:27
Lượt xem: 48

“Bộ dáng rất tốt, lại là người thông tuệ, khó trách Hoài Thiện thích con.” Trương Tiểu Oản cười nói, buông lỏng tay nàng ta, sau đó đánh Hoài Thiện lúc này đang đùa với Hoài Nhân trong ngực, miệng giả vờ tức giận nói, “Ngày này còn không quy củ thế sao? Mau đi dập đầu với phụ thân đại nhân con đi.”

“Ai, ngài đừng đánh con, con đi ngay đây.” Hoài Thiện cười than, Hoài Nhân ngồi trên đầu gối hắn thấy hắn bị mẹ đánh thì lập tức cười khanh khách, tay nhỏ còn múa may trợ uy.

“Quả thật tên vô lại.” Hoài Thiện mới vừa bị Hoài Nhân cắn ngón tay nhịn không được cười mắng, sau đó mang theo hắn quỳ hai bước, cười hì hì với Uông Vĩnh Chiêu nói, “Phụ thân, ngài xem tiểu đệ đệ căn bản không phân rõ chúng ta. Con và ngài đánh cuộc hai vò rượu, chỉ cần ngài không ở đây thì hắn nhất định sẽ nhận sai người.”

Hắn vừa nói xong thì Hoài Nhân đã bò đến trên đầu gối Uông Vĩnh Chiêu, miệng gọi to, “Phụ thân, phụ thân……” Hoài Thiện vừa nghe thế thì mặt đã suy sụp, “Quả thật là đồ trứng thối!”

Uông Vĩnh Chiêu vốn mắt lạnh trừng hắn nhưng lúc này khóe miệng lại nhếch lên cười, bế Hoài Nhân lên, ôm hắn ngồi trên đùi mình.

Lúc này Trương Tiểu Oản thấy Uông Hoài Thiện còn không quy củ thì duỗi tay qua đánh hắn một cái quát, “Mau mau hành lễ.”

Thấy hắn lại bị đánh, Hoài Nhân vỗ tay nhỏ cười một tràng “Ha ha ha” cực kỳ sung sướng khiến mọi người ngồi ở đó đều nhếch miệng. Kể cả Mộc Như Châu cũng buồn cười nhìn chồng mình bị mẹ chồng mắng vì nghịch ngợm.

Bộ dạng hắn như vậy nàng từng thấy hắn lộ ra trước mặt những người anh em của mình. Ai ngờ trước mặt cha mẹ hắn cũng thế, giống như một đứa nhỏ không lớn, vô tư vô lự, hoàn toàn khác với bộ dáng Thiện Vương dũng mãnh quả cảm trên chiến trường, nhưng lại không hề đột ngột. Hắn thật giống như có thể khiến mọi người cười vui, ai cũng muốn tới gần hắn.

Lúc này, nghe thấy tiếng cười khẽ vui sướng trong phòng Mộc Như Châu mới chân chính thở dài nhẹ nhõm trong lòng. Lời đồn đại không giống nhau, kể cả lời bà ngoại nói cũng không quá giống. người cha giống hắn cực kỳ kia chỉ uy nghiêm lạnh nhạt hơn hắn một chút, nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng có thể thấy ông ta cũng không ghét Uông Hoài Thiện.

“Kính trà bãi.” Uông Vĩnh Chiêu nhàn nhạt mở miệng.

“Vâng.”

Lúc này Uông Hoài Thiện mới dẫn Mộc Như Châu kính trà. Uông Vĩnh Chiêu tiếp trà rồi thì để Giang Tiểu Sơn mang một đến một cái hộp che lụa đỏ tặng cho đôi tân nhân rồi uống trà. Trương Tiểu Oản cũng nhận trà trong tay Mộc Như Châu, uống một ngụm sau đó giao cho nàng ta cái hộp gỗ tinh xảo Bình bà cầm rồi mỉm cười nói, “Về sau gọi mẫu thân thôi.”

Mộc Như Châu đỏ mặt đáp “Vâng”.

“Con còn chưa dập đầu với ngài đâu.” Uông Hoài Thiện lúc này lại cười hắc hắc với Uông Vĩnh Chiêu, dập đầu một cái rồi duỗi tay ra với hắn nói, “Ngài cho ta lại ôm tiểu tử này một cái, đã mấy ngày nay ta vội vàng cưới vợ về Uông gia nên chưa từng được ôm hắn mấy.”

Trương Tiểu Oản nghe xong thì thật sự nhịn không được cười mắng, “Đừng làm bậy nữa, mang con dâu ta đi gặp ông bà ngoại, cùng thúc thúc, thẩm thẩm, cữu cữu đi. Chưa dâng trà xong con còn dám xằng bậy thì chờ xem phụ thân còn có tẩn con không!”

Uông Hoài Thiện cười ha ha vài tiếng, gãi gãi đầu khôi hài nói với Uông Vĩnh Chiêu, “Thế con đứng lên được chưa?”

Thấy hắn lúc này còn không quy củ, Uông Vĩnh Chiêu mắt lạnh liếc hắn một cái, bất động như núi mà nhẹ gật đầu. Lúc này Uông Hoài Thiện mới đứng dậy, Mộc Như Châu thấy thế cũng vội dập đầu với Uông Vĩnh Chiêu sau đó cuống quít lấy quà trong tay bà ngoại tặng cho Trương Tiểu Oản, nhẹ giọng nói, “Đây là lễ của ngài và phụ thân đại nhân, ngài đừng ghét bỏ.”

“Không đâu.” Trương Tiểu Oản vỗ nhẹ tay nàng, mỉm cười nói, “Đi gặp người trong nhà đi.”

Mộc Như Châu càng đỏ mặt hơn, cúi đầu đi theo phía sau Uông Hoài Thiện. Lúc này hắn đã xốc bào lên quỳ xuống trước mặt vợ chồng Trương thị, “Cháu ngoại Hoài Thiện mang nàng dâu dập đầu thỉnh an hai vị lão nhân gia.”

Hắn nói chính là giọng của thôn Ngô Đồng, Mộc Như Châu cũng đã được hắn dặn dò, nên lập tức quỳ xuống dập đầu với hắn.

“Ai, không được.” Trương A Phúc vội vàng đứng dậy đi dìu hắn.

“Có gì không được.” Uông Hoài Thiện cười hắc hắc, nửa đứng lên, đỡ cả Mộc Như Châu lên.

Lưu Tam Nương thấy thế thì lấy quà đã sớm chuẩn bị ra, không nói một lời mà nhét vào tay cháu dâu. Mộc Như Châu cười xinh đẹp với bà nói, “Tạ ơn bà ngoại.”

Lưu Tam Nương nhìn khuôn mặt kiều diễm của nàng ta thì giật mình, lại kéo vòng ngọc trên tay mình xuống, đôi mắt nhìn về phía con gái cả, thấy nàng gật đầu mới kéo tay Mộc Như Châu qua đeo lên cổ tay cho nàng ta, trong miệng nhắc mãi, “Phải sinh nhiều con nhiều cháu, phải đối tốt với Hoài Thiện, hắn thiện lương, chớ tổn thương hắn. Kiếp sau cháu sẽ được phúc báo.”

Mộc Như Châu không hiểu lời nàng nói cho lắm nên chỉ nhìn và nghe nàng nói từng câu sau đó mỉm cười nhẹ nhún gối đáp một tiếng “Vâng”, cử chỉ tự nhiên hào phóng, lại thật khéo léo.

Lúc này nàng ta cầm chén trà lên, quỳ xuống dâng trà cho nhị lão.

“Ông ngoại……”

“Bà ngoại……”

Sau khi dâng trà cho nhị lão thì đến ba anh em Uông gia, cuối cùng tới ba anh em Trương gia, sau đó là lão nhân trong phủ. Đến cuối cùng mặt Mộc Như Châu đã cười đến cứng lại, tặng đi không ít vật mà nhận về cũng không kém.

Chờ dâng trà xong, Hoài Thiện dẫn vợ mình đi thỉnh an Mạnh tiên sinh, Trương Tiểu Oản thì bảo mọi người về nghỉ ngơi một hồi, tới bữa trưa sẽ ăn cùng nhau. Hoài Mộ và Hoài Nhân được đại ca cho một hộp đá quý rồi được bà Bảy và bà Tám đón sang một bên chơi. Ở gian ngoài Bình bà đưa trà lên cho Uông Vĩnh Chiêu và Trương Tiểu Oản sau đó ngồi xuống phía dưới nói với Trương Tiểu Oản, “Vị bà ngoại kia ngài nhìn thấy chưa?”

“Ừ.” Trương Tiểu Oản uống ngụm trà, đạm mạc nói, “Nghe ngươi nói bà ta không biết nói tiếng phổ thông phải không?”

“Hẳn là không, dù nghe hiểu chắc cũng chỉ một hai câu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-386.html.]

“Vậy ánh mắt bà ta thật tốt.” Trương Tiểu Oản nhàn nhạt nói, “Nên quỳ với ai, không quỳ với ai ta thấy bà ta còn nhắc nhở Mộc Như Châu vài câu?”

Bình bà tử vẫn luôn bưng trà cho Mộc Như Châu đồng ý đáp, “Vâng.”

Trương Tiểu Oản nghĩ nghĩ rồilại nhìn Uông Vĩnh Chiêu hỏi, “Ngài thấy sao?”

“Việc của phụ nhân ngươi nhìn mà làm.” Uông Vĩnh Chiêu liếc nhìn nàng một cái sau đó mở phong thư Giang Tiểu Sơn mới mang tới ra nhìn.

Trương Tiểu Oản quay đầu lại nói với Bình bà tử, “Ngươi giúp ta ngẫm lại xem ta có nên dạy đứa con dâu này không?” Hoài Thiện là con nàng, nàng có thể nói cái gì mình thích nhưng con dâu rốt cuộc không phải con đẻ, cho dù nàng yêu thương con dâu nhưng người ta có cảm kích hay không lại là chuyện khác.

Nàng nhìn con dâu mình thì thấy nàng kia là người có chủ ý cực lớn. Rốt cuộc, vẫn cách một tầng da, hơn nữa cách hành sự của mỗi người lại khác nhau. Nàng dạy không chính xác, cũng chưa chắc những gì nàng dạy đã hữu dụng và được con dâu thích.

“Nàng là người có chủ ý.” Bình bà tử suy nghĩ một chút mới nói, “Ngài đánh giá thêm nhiều ngày, xem có nên dạy hay không.”

Trương Tiểu Oản gật đầu, thở dài, “Phải, nhìn xem rồi tính.”

Con dâu thoạt nhìn rất khẩn trương, nhưng một canh giờ ở nhà chính nàng ta đã bình tĩnh lại. Trương Tiểu Oản nghĩ con nàng quả thực đã tìm được một nàng dâu khác với tiểu thư khuê các của Đại Phượng triều.

Một đầu khác nàng cũng ẩn ẩn cảm thấy Hoài Thiện không muốn nàng dạy con dâu mình. Hắn nói cái gì nàng kia cần biết thì sẽ tự biết, về sau đi kinh đô nàng ta cũng sẽ tự bảo hộ được bản thân. Ngụ ý của hắn chính là hắn cảm thấy Mộc Như Châu rất mạnh.

Trương Tiểu Oản ngồi nghĩ nghĩ lại nói, “Mặc kệ dạy hay không, thế cục trong cung, phu nhân nhà ai thế nào là điều quan trọng cần biết. Nhân lúc nhị phu nhân và tam phu nhân đang ở đây, mấy ngày nay phiền các nàng tới với nàng ta để trong lòng nàng ta có tính toán.”

“Ai, ngài vừa lúc cũng chỉ bảo một chút.” Bình bà tử cười nói.

Trương Tiểu Oản cũng nở nụ cười, đảo mắt xem Uông Vĩnh Chiêu nhíu mày đọc lá thư mới đẩy đẩy cái chén trên bàn nói, “Ngài uống chén trà nóng đi.”

Lần này ăn tết, bởi vì có vài người tới chúc mừng đuổi không về nên Trương Tiểu Oản cũng để những người này tụ trong phủ đêm giao thừa để mừng năm mới.

Trên dưới nửa tháng này người trong phủ đều như bị lột một lớp da. Mỗi ngày Trương Tiểu Oản mỗi ngày đều phải hỏi đến không ít chuyện, chuyện trong kinh nàng để Uông Đỗ thị cùng Uông Thân thị mỗi ngày đều nói chuyện với Mộc Như Châu. Hai chị em dâu tới báo cáo với nàng đều nói Thiện Vương Phi là người có lễ, dịu dàng, lắng nghe lời bọn họ nói một cách nghiêm túc, có cái gì không hiểu thì cũng hỏi rất cẩn thận.

Trương Tiểu Oản rất vui mừng, vốn định giữ Mộc Như Châu ở lâu hơn nhưng bất đắc dĩ là việc trong phủ lại quá nhiều, còn có người nhà phải lo lắng, vì thế nàng không có bao nhiêu thời gian, chỉ có thể để Mộc Như Châu đi theo nói chuyện với các vị thẩm thẩm trước.

Nàng cũng để Bình bà tử đi theo bên người Mộc Như Châu, có gì không đúng thì Bình bà tử và vị bà ngoại kia hẳn là có thể giải quyết.

Lúc này xong việc đáp lễ, nàng lại phải vội chuyện ban thưởng cuối năm cho thuộc hạ của Uông Vĩnh Chiêu. Vừa qua mùng ba tết nàng đã mệt tới mức nói không nên lời. Có hai vị tâm phúc của Uông Vĩnh Chiêu sắp thành thân, mà bọn họ luôn ở Thiết Sa trấn hoặc ở bên ngoài làm việc thay Uông Vĩnh Chiêu nên làm gì có chỗ ở. Trương Tiểu Oản lại gọi quản sự tìm chỗ ở cho bọn họ, nhưng trấn Sa Hà đã không còn tòa nhà trống, vì thế Trương Tiểu Oản quyết tâm phân Đức Dương phủ thành hai, viết khế đất cho bọn họ làm nhà.

Hai người này dù rất cảm kích nhưng không thể gặp được Trương Tiểu Oản lúc này đang bận đến chân không chạm đất. Cuối cùng vào ngày 5 tết bọn họ mới mang theo vợ mình tới bái kiến nàng được. Trương Tiểu Oản lại thưởng cho bọn họ chút vải dệt và thức ăn trở về.

Đoạn thời gian này Trương Tiểu Oản cũng có nói với Uông Vĩnh Chiêu về chuyện muốn mang con dâu bên người để nàng học việc quản gia. Nhưng đêm đó khi nàng lại nói với Uông Vĩnh Chiêu thì lại bị hắn lạnh lùng gạt đi, sau đó hắn nói, “Lúc này ngươi vội vàng việc trong doanh của ta, một nữ nhân ngoại tộc như nàng xen vào làm gì, cẩn thận của ngươi đâu hết rồi?”

“Cài này……”

Xem nàng cười khổ, Uông Vĩnh Chiêu không kiên nhẫn nói, “Nàng là Thiện Vương Phi, ngươi là Uông phu nhân, ngươi còn có thể sống thay nàng chắc?”

“Nói thì nói thế nhưng ta vẫn không yên tâm.” Trương Tiểu Oản thở dài.

“Cứ nhìn thôi, nếu nàng là người tốt thì sau này dạy cũng không muộn.”

Trương Tiểu Oản nghe được lời này thì quay đầu nhìn Uông Vĩnh Chiêu, sau một lúc lâu thấy hắn thờ ơ mà nhìn lại nàng mới duỗi tay sờ sờ mặt hắn nói, “Giấu ta thôi, trong lòng mọi người có bao nhiêu điều thì cứ giấu ta thôi, một đám đều không thèm nói rõ với ta. Ngày sau chờ ta thật sự thành phụ nhân vô tri thì ta xem các người có phiền ta hay không.”

Uông Vĩnh Chiêu chê cười mà nhếch khóe miệng, “Ngươi quản gia của ngươi cho tốt, chăm sóc con chúng ta là được.”

Ngày 8 tháng giêng năm đó Trương Tiểu Oản vẫn mang con dâu sắp đến kinh đô bên người để nghe Thính quản gia nói về những việc trong phủ. Các bà tử bên người lại dạy những việc phụ nhân cần chú ý, trong ngoài đều dạy hết một lượt.

Ngày 15 tháng giêng năm đó Uông Hoài Thiện cùng một nhà Uông gia và Trương gia cùng nhau về kinh đô. Việc của Trương Tiểu Muội, Uông Hoài Thiện cũng nói sẽ làm theo ý của Trương Tiểu Oản, để nàng đừng lo lắng.

Trương Tiểu Oản Tiễn bọn họ đi, lần này nàng không khóc nữa, chỉ có chút hư không vắng vẻ khi mọi người đi hết. Nhưng rất nhanh việc dạy dỗ Hoài Nhân đã choán hết thời gian của nàng.

Đợi đến tháng tư, hoa xuân nở rực rỡ, Trương Tiểu Oản chờ tin từ trong kinh gửi tới rồi sẽ theo Uông Vĩnh Chiêu mang hai đứa con trai đi thành Thương Châu săn thú. Nhưng khi tin tức tới thì hành trình cũng bị hủy.

Uông Quan Kỳ đã chết.

Uông Hàn thị cũng đã chết.

Loading...