XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 380

Cập nhật lúc: 2025-01-09 08:34:58
Lượt xem: 48

Lúc này Uông Vĩnh Chiêu vung tay lên, mọi người nhanh chóng giải tán. Chờ bọn họ đi rồi Giang Tiểu Sơn mới từ trong góc đi ra, tiến lên nhẹ giọng nói với hắn, “Phu nhân cũng nói ngài nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, để hạ nhân làm việc của mình, đừng phí tâm sức quá nhiều.”

Uông Vĩnh Chiêu nghe lời này thì liếc mắt nhìn hắn, Giang Tiểu Sơn đã biết mình nên câm miệng rồi nên lại cúi đầu thật sâu rồi đi theo Uông Vĩnh Chiêu vào thư phòng.

“Đừng nhúc nhích.” Thấy Uông Hoài Thiện mặc quần áo còn không thành thật, dám duỗi tay véo điểm tâm trên bàn thì Trương Tiểu Oản vội đánh hắn.

Uông Hoài Thiện oa oa kêu to, “Mẫu thân, con đói.”

“Mới vừa không phải đã để con uống bát cháo rồi sao?” Nhìn đứa con trai giống quỷ c.h.ế.t đói, Trương Tiểu Oản lại đánh mặt hắn nói, “Ta thấy con chính là không thành thật.”

“Sao lại đánh con? Con không phải tân lang sao?” Uông Hoài Thiện hét lên.

Thấy hắn còn muốn làm nũng, Trương Tiểu Oản buồn cười mà trừng mắt nhìn hắn một cái nhưng vẫn quay đầu nhìn bà Bảy để bà ta mang hạ nhân ra ngoài.

Đám người đi rồi, trong phòng chỉ còn Uông Hoài Thiện và nàng. Lúc này Trương Tiểu Oản mới mỉm cười nhìn đứa nhỏ đã trưởng thành, hôm nay sẽ thành phu quân của người khác.

“Mẫu thân……” Dưới ánh mắt của nàng, Uông Hoài Thiện ôm eo nàng, cong người. Nam tử cao lớn dựa vào vai nàng hỏi, “Có phải con cưới nàng dâu rồi ngài sẽ không thương con nữa không?”

Trương Tiểu Oản nghiêm túc nghĩ nghĩ rồi cười nói, “Sợ là không thương được như trước nữa, ta còn phải thương nàng dâu của con, còn phải thương con của con. Làm sao mà thương con như trước được nữa.”

“Không được.” Uông Hoài Thiện bất mãn.

“Được, thế không thương bọn họ nữa.” Trương Tiểu Oản cười, trả lời theo ý hắn.

“Ông ta đối xử với ngài rất tốt phải không?” Uông Hoài Thiện lại nói.

Trương Tiểu Oản biết hắn nói tới ai nên lại gật đầu, “Phải.”

Hoài Thiện nhìn nàng, trong lòng Trương Tiểu Oản khẽ thở dài, nhỏ giọng nói bên tai hắn, “Ông ấy cũng là người đáng thương, bên người chẳng có ai khiến ông ấy yên tâm nên có bao giờ được ngủ yên giấc đâu? Cho dù là ta, dù không có con bên cạnh cũng có Hoài Mộ và Hoài Nhân, ta phải nhờ vào ông ấy mới có thể nhẹ nhàng thanh thản thế này. Cho đến hôm nay coi như không thể tính rõ nữa rồi. Cảm tình trên đời này đều như thế, không phân rõ thì thôi, chúng ta sống tốt là được rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-380.html.]

Mà chuyện tới hiện giờ, Uông Vĩnh Chiêu đã đem hơn phân nửa binh lực của mình cho Hoài Thiện, còn Hoài Thiện cũng phải đầu nhập nơi hắn mới được. Thiên hạ này trước giờ không phải chỗ để một người có thể hưởng hết.

Uông Vĩnh Chiêu cho nàng vài phần, nàng cũng hồi đáo vài phần, có thế bọn họ mới đi được tới lúc này. Cho dù hiện tại Uông Vĩnh Chiêu thật sự yêu thích nàng, vì nàng làm rất nhiều việc thì nàng cũng biết kỳ thật quan hệ này là do nàng cố gắng duy trì. Trên đời này không có vô duyên vô cớ hận, càng không có yêu không lý do.

Nhưng những đạo lý nàng tỉnh táo nhận ra này lại không thể nói hết cho Hoài Thiện nghe. Nàng chỉ có thể chọn những thứ hắn thấy được, cũng hiểu được để lặp lại nhiều lần mà nói, để hắn có thể hiểu.

“Con biết.” Uông Hoài Thiện nghe được đáp án mình muốn thì lại nhìn khuôn mặt giống như thiên tiên trong mắt hắn của nàng, sau đó không cam lòng nói, “Quá hời cho ông ta, cái lão đông tây mà có được một thê tử như ngài, khẳng định đời trước ông ta đã đốt hương nhiều lắm mới được phúc phận này.”

“Chắc thế.” Trương Tiểu Oản cười gật đầu, lại buộc đai lưng cho hắn rồi mới thu lại nụ cười trên mặt, ôn nhu nói với hắn, “Cưới nàng dâu rồi con sẽ có gia đình của mình, đến khi đó con phải học cách tự mình gánh vác hết. Nhưng giống như ta đã nói với con, đời này con cũng phải nhớ kỹ trong lòng. Con cứ đi về phía trước, tới nơi mình muốn đi, nếu mệt mỏi thì mẫu thân ở phía sau chờ con, về lúc nào cũng được.”

Uông Hoài Thiện nghe xong thì nhếch khóe miệng cười sau đó duỗi tay ôm chặt lấy nàng, xua đi chua xót trong mắt rồi nói, “Con đã biết, ngài nói lời nào con đều biết hết. Ngài mặc áo cho con xong rồi còn muốn tới tiền viện quỳ lạy phụ thân và tiên sinh. Nếu tới trễ hai người đó lại mắng.”

Giờ Tỵ, Thừa Tướng của Đại Phượng triều Thái Sư tới cửa chúc mừng. Uông Vĩnh Chiêu và Uông Hoài Thiện nghênh đón bọn họ ở tiền viện, ở hậu viện Trương Tiểu Oản nhiệt tình đón hai vị phu nhân vào.

“Uông phu nhân hôm nay thật là xinh đẹp.” Tướng phu nhân hôm nay cắm trên đầu một bộ trâm vàng tinh mỹ, lúc này thấy Trương Tiểu Oản thì bà ta vội nắm tay nàng cười nói.

“Sao so được với phu nhân.” Trương Tiểu Oản cười nhìn nàng, “Đặc biệt là bộ trâm ngài cài trên đầu, ta xuất thân bần hàn, tuy sau này Thiện Vương được hoàng đế phong thưởng nhưng bộ trâm đẹp như của ngài ta cũng chưa từng nhìn thấy. Hôm nay ngài đeo đầy đủ cả bộ, thật đúng là khiến người ta mở mang tầm mắt……”

Dứt lời nàng liếc nhìn tướng gia phu nhân một cái sau đó quay đầu nhìn bà Bảy nhẹ giọng nói, “Hầu hạ Thừa Tướng phu nhân cho tốt……”

Sau đó nàng quay đầu lại nhìn tướng gia phu nhân một cái nữa rồi mới cười thở dài nói, “Thứ tốt như vậy cũng nên cất kỹ mới được, nếu không bị ai nhặt được thì làm sao giao ra?” Nói xong nàng lấy khăn che miệng cười vài tiếng.

Vị tướng gia phu nhân này đã nghe qua thủ đoạn thô tục của Trương Tiểu Oản nhưng không lường trước bà ta mới vừa vào cửa hôm nay đã bị Trương Tiểu Oản âm thầm dùng lời chống đối. Trong lòng bà ta không khỏi lạnh lùng cười nhạt, miệng lại vẫn bình tĩnh trả lời, “Cây trâm trên đầu ngài hôm nay cũng không kém, đá quý màu tím lam này quả là hiếm thấy?”

“Phu nhân thật có con mắt nhìn,” Trương Tiểu Oản tán thưởng nói, “Đây là Hoàng Thượng thưởng cho, ta thấy rất thể diện nên để dành tới ngày lành này mới mang ra đeo.” Nói xong nàng lại quay đầu cười nói với bà Bảy, “Ta là người keo kiệt, ngươi nhớ để ý giúp ta, đừng để thứ quý giá này rơi mất.”

Lúc này nàng quay đầu lại nhìn về phía Thái Sư phu nhân và các nữ tử độc thân bên người sau đó cười nói, “Mọi người cũng để ý đồ đạc của mình, đừng để đánh rơi lại phải đi tìm. Hôm nay nam khách tới đông, nếu để nha hoàn đi tìm gặp phải ai thì rất thất lễ. Cho dù là nha hoàn nhưng cô nương gia thanh bạch mang tiếng bất nhã này thì chủ nhân cũng không đẹp mặt lắm đâu.”

Nàng chặn đứng đám người này từ trước, đã nói tới đây mà hôm nay ai còn dám giở trò xấu mặt ở đây thì không xong với nàng. Trương Tiểu Oản lúc này đã ngửa bài cảnh cáo, nếu dám làm gì thì nàng xem bọn họ còn cần mặt mũi nữa không.

Lúc nói đến lời này nàng mắt lạnh đảo qua hai nữ nhân được người ta ngang nhiên mang tới cho Uông Vĩnh Chiêu và con nàng, lại nhìn về phía tướng gia phu nhân lúc này đang thất sắc mà cười xinh đẹp.

Loading...