XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 370
Cập nhật lúc: 2025-01-08 16:07:59
Lượt xem: 50
Thể diện cần cho Mộc phủ thì Uông phủ đã làm đủ. Dù sao việc này cũng là đánh lên mặt mũi của Uông gia. Bọn họ cung kính đầy đủ với bên thông gia, nhưng Mộc phủ phái người đến đưa dâu lại không hề kính trọng Uông gia. Lúc này nếu thay đổi bố trí bọn họ ở chỗ khác thì cũng chẳng ai dám nói gì. Nhưng Trương Tiểu Oản vẫn bố trí cho vị trưởng lão kia ở chỗ cũ.
Kỳ thật không phải nàng cho Mộc phủ thể diện mà là cho con dâu tương lai của mình thể diện. Nhưng cái này lại khiến Uông Vĩnh Chiêu và Uông gia mất mặt.
Màn đêm buông xuống Uông Vĩnh Chiêu trở về, trước khi tắt đèn, Trương Tiểu Oản nằm trong lòng hắn mở miệng xin lỗi hắn, “Lần này là ta làm không đúng, khiến ngài mất mặt.”
Uông Vĩnh Chiêu cúi đầu nhìn nàng, miệng đạm mạc nói, “Cái gì tổn hại đâu? Ngươi không cần lo lắng, người tới thân phận không đủ cũng có chỗ tốt, không hẳn là chuyện xấu.”
“Có chỗ tốt ư?” Trương Tiểu Oản khó hiểu.
Thấy nàng truy vấn, Uông Vĩnh Chiêu có chút không kiên nhẫn nhưng vẫn kiềm chế tính tình giải thích hai câu với nàng, “Địa vị không cao chứng tỏ bên trên còn có người địa vị cao hơn có thể sai khiến ông ta.”
“A?” Trương Tiểu Oản ngẩn người.
Thấy nàng choáng váng, Uông Vĩnh Chiêu nhếch khóe miệng, vươn tay sờ sờ mặt nàng, hôn vài cái lên môi nàng rồi mới nhẹ giọng nói, “Trên đời này có rất nhiều loại người, loại người này vừa lúc là kẻ tốt nhất để mua chuộc.”
Đứa con cả của nàng mà muốn mở rộng thế lực ở Nam Cương thì trong Mộc phủ nhất định phải có người để hắn sử dụng. Người này địa vị không cao ư? Dễ làm, Uông gia chỉ cần nâng đỡ người này lên là được. Người có tham vọng là kẻ dễ bị mua chuộc nhất.
Chuyện bên ngoài Uông Vĩnh Chiêu chỉ cùng Trương Tiểu Oản nói vài câu, lúc tâm tình tốt sẽ nói nhiều hơn, nếu không tốt thì một lời hắn cũng không nói. Mà Uông Hoài Thiện xưa nay sẽ không nói dối Trương Tiểu Oản, lúc đối mặt với nàng hắn lại càng không biết giấu diếm. Thế nên những ngày ở nhà hắn căn bản không dám ngồi với nàng quá nhiều, thường chỉ quanh quẩn một lúc rồi đi ngay. Một ngày hắn tới rất nhiều lần nhưng mỗi lần đều ngắn ngủi.
Trương Tiểu Oản vốn bận rộn lại bị đứa con cả này tới lui làm phiền nhưng nàng cũng không đành lòng răn dạy hành động ấu trĩ này của đứa con cả, chỉ đành để mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Hoài Thiện chỉ trở về hai ngày đã có thám tử tới báo Uông gia và Trương gia ngày mai sẽ vào trấn. Lần này Trương A Phúc cùng Lưu Tam Nương cũng cùng nhau tới. Ba anh em họ Uông cũng xin nghỉ để cùng Trương gia lên đường. Trong nhà chỉ có tứ phu nhân Uông Dư thị ở lại chưởng quản, chăm sóc Uông Quan Kỳ, nhân tiện thay lão nhị và lão tam trông phủ.
Lần này Trương gia cũng mang theo thương đội tới, Trương Tiểu Oản nghe nói là Tiểu Đệ ở phía sau quản thương đội, Tiểu Bảo mang theo cả nhà đi trước cùng Uông gia. Trương Tiểu Oản nghe Hoài Thiện nói xong tình huống thì quay qua Uông Vĩnh Chiêu nói, “Trời giá rét này, đường không dễ đi, Tiểu Đệ mang theo thương đội đi phía sau không biết có tới kịp không.”
“Nương yên tâm,” Uông Hoài Thiện nghe xong thì cười nói, “Con đã bảo nghĩa huynh đi đón thương đội một đoạn, huynh ấy cũng đang từ phía nam tới, sắp đến Đại Đông rồi. Con sẽ cho người đưa tin cho huynh ấy, để huynh ấy tìm tiểu cữu cữu, cùng ngài ấy lên đường.”
“Ai, thế thì tốt quá.” Trương Tiểu Oản không biết chuyện bên ngoài, chỉ đành hắn nói gì thì biết đó.
Uông Hoài Thiện nói xong lại quay qua cười nhìn cha mình một cái sau đó nâng tay uống trà, người nửa dựa trên ghế trải thảm, lười nhác nói với mẹ hắn, “Ngài cũng đừng lo lắng chuyện các cữu cữu, bọn họ hàng năm vào Nam ra Bắc, tính thời gian cũng là ngời lõi đời, nhất định sẽ không lỡ đại sự của con.”
“Cũng phải.” Trương Tiểu Oản gật đầu, duỗi tay kiểm tra chén trà của Uông Vĩnh Chiêu, thấy vẫn nóng thì thu tay lại.
“Ngài ấy, cũng đừng lo lắng cho thân thể ông bà ngoại, bọn họ rất khỏe……” Uông Hoài Thiện lại cười nói.
“Ừ.” Trương Tiểu Oản gật đầu, lấy khăn lau lau khóe miệng, lại quay đầu nói với Uông Vĩnh Chiêu, “Cũng không biết Hoài Nhân đã tỉnh chưa? Hoài Mộ bên kia ngài xem có muốn cho người canh chừng hắn, nếu đói thì mang chút điểm tâm qua cho hắn lót dạ.”
Uông Vĩnh Chiêu nhìn cũng không thèm nhìn nàng mà liếc mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Uông Hoài Thiện, lời hắn nói rõ ràng có ẩn ý.
“Con thấy ngài vẫn nên lo lắng một chút đến đám con vợ lẽ của phụ thân đại nhân ấy. Đó mới là chuyện ngài nên thay Uông gia lo lắng, con nghe nói trên đường bọn họ bệnh vài lần. Bởi vì thế mà lộ trình bị kéo dài ra không ít, nếu không mọi người đã sớm tới Sa Hà trấn. Bọn họ đến đây thì phải hầu hạ cho tốt mới được, nếu không cũng không biết người khác sẽ nói chúng ta thế nào.” Uông Hoài Thiện giống như lơ đãng mà nói ra lời này.
Trương Tiểu Oản thấy hai cha con đến tìm nàng nói chuyện sau giờ nghỉ trưa là không có ý tốt rồi. Lúc đầu nàng cố chuyển đề tài để tránh bọn họ cãi nhau nhưng vẫn không ngăn được Hoài Thiện nói lời này. Lúc này nàng không nhịn được vừa buồn cười vừa giận trừng mắt nhìn hắn.
“Mẫu thân, ngài muốn sắp xếp cho bọn họ ở đâu? Cần phải sắp xếp tốt một chút, địa long đốt đủ nếu không người ngoài lại nói chủ mẫu ngài bạc đãi con vợ lẽ.” Khóe miệng Uông Hoài Thiện hơi nhếch lên nói.
Trương Tiểu Oản nghe được thì đau đầu, không nhịn được vươn tay xoa xoa đầu. Nàng biết Tiểu Lão Hổ của nàng đang bênh vực nàng. Bởi vì bọn họ không mang theo một vị di nương nào tới đây, con vợ lẽ cũng để Uông tứ phu nhân chăm sóc nên lời đồn về nàng ở trong kinh thật sự khó nghe.
Vốn dĩ những lời này sẽ không đến tai nàng, nhưng hôm qua Thái Tử Thái Sư và phu nhân đã tới Sa Hà trấn. Nàng đón Thái Sư phu nhân, mà bà ta cũng cao giọng nói hết lời đồn trong kinh về chuyện nàng ngược đãi con vợ lẽ, ghen ghét di nương ra. Cuối cùng bà ta còn bồi thêm một câu nói nàng nhất định sẽ không tin.
Thái Sư phu nhân là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, Trương Tiểu Oản chỉ có thể cười với bà ta, nói mình không tin, để Thái Sư phu nhân thôi gây phiền toái cho mình. Ngày hôm qua vừa phải khó xử thì hôm nay con trai đã tới thay nàng trút giận lên cha hắn.
“Nếu không con nhường cái sân của con cho bọn hắn……”
“Hoài Thiện!” Thấy Hoài Thiện không thuận theo, không buông tha, Trương Tiểu Oản bực mình đập bàn.
Uông Hoài Thiện thấy thế thì lập tức cúi đầu, khóe miệng cười lạnh. Hắn cũng chỉ khiến cha hắn tỉnh ra, trong lòng bọn họ đều biết những lời khó nghe về mẹ hắn ở trong kinh nhiều thế nào. Người đến chúc mừng càng nhiều thì sẽ càng có những kẻ lắm mồm, ai biết được mẹ hắn sẽ phải nghe những gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-370.html.]
Rõ ràng người không mang con vợ lẽ và di nương tới là ông ta, sao mẹ hắn lại phải gánh tội.
“Con quá làm càn.” Trương Tiểu Oản nổi giận, nghiêng đầu nhìn thấy Uông Vĩnh Chiêu đang mím chặt môi, ánh mắt lạnh băng thì không khỏi nở nụ cười khổ.
Uông Hoài Thiện cũng biết mình quá mức, thấy nàng cười chua xót, trong lòng hắn cũng khổ sở. Hắn tức khắc xốc áo đứng dậy quỳ xuống trước mặt Uông Vĩnh Chiêu nói, “Hài nhi ngỗ nghịch, mong ngài thứ tội.”
Uông Vĩnh Chiêu hung hăng nhìn thẳng hắn, một hồi lâu sau mới nhắm mắt. Lúc mở ra đôi mắt hắn đã là vẻ bình tĩnh như thường, miệng cũng bình tĩnh nói, “Nể mặt mẫu thân ngươi nên ta lại tha cho ngươi lần này.”
Nói xong hắn đứng dậy nhanh chóng rời đi. Trương Tiểu Oản vội đi theo, nhưng được vài bước nàng nhịn không được hung hăng quay lại đánh vào lưng Uông Hoài Thiện hai cái, miệng nổi giận nói, “Con không làm ta bớt lo chút nào, tên vô lại, hư đốn như tiểu đệ đệ của con vậy.”
Dứt lời nàng bước nhanh ra cửa tìm Uông Vĩnh Chiêu. Phía sau nàng, Uông Hoài Thiện quỳ gối ở nhà chính, duỗi tay sờ sờ chỗ bị đánh đau, mặt cực kỳ vô tội mà hỏi Bình bà tử đứng ở bên cạnh, “Ta hư đốn như Hoài Nhân sao?”
Bình bà tử cũng vừa buồn cười vừa tức giận tiến lên đỡ hắn đứng dậy, “Ngài ấy, mới cùng đại nhân tốt đẹp vài ngày, sau hôm nay đã tới chọc giận ngài ấy rồi?”
Uông Hoài Thiện không nói chuyện, chờ ngồi lên, đón lấy chén trà Bình bà tử đưa, uống hai ngụm mới nhàn nhạt nói, “Ta tức quá.” Nhiều người nói mẹ hắn như thế mà hắn lại bất lực. Không ai biết so với oán hận cha mình thì hắn càng hận chính mình. Là hắn vô năng, chung quy không mang mẹ đi được, lại càng khiến nàng lún sâu hơn.
Hắn mất rất nhiều năm mới hiểu vì tiền đồ của hắn mà nàng đã đánh cược toàn bộ, từ đây chẳng thể thoát thân. So với cha mình thì hắn cũng chẳng tốt hơn là bao. Hắn cũng rõ ràng có cáu giận cũng chẳng thay đổi được gì, hắn cũng nhiều lần nói với bản thân là phải nhịn nhưng chuyện tới trước mặt hắn lại nổi lên tính tình, cuối cùng không nhịn được.
Nhưng quả thật hắn không giận cha mình lắm, mẹ hắn nói thế đạo này người ta chỉ có thể tiến về phía trước, không thể lùi về sau.
Trương Tiểu Oản bước nhanh từ hậu viện tới hành lang thông với tiền viện. Qua không lâu mới tới tiền viện, hộ vệ vừa thấy nàng đã khom lưng chắp tay thi lễ nói, “Bái kiến phu nhân.”
“Lão gia có ở trong phòng không?” Trương Tiểu Oản mỉm cười nói.
“Đại nhân mới vừa vào.” Hộ vệ vội trả lời.
“Vậy ta cũng vào.” Trương Tiểu Oản gật đầu với bọn họ rồi cất bước đi vào.
Hộ vệ vội đáp, “Vâng.”
Chờ nàng tiến vào rồi, bốn hộ vệ mới hai mắt nhìn nhau, trong lòng suy đoán không biết lần này mất bao nhiêu lâu đại nhân mới đi theo phu nhân về. Phu nhân cực kỳ biết cách dỗ người, lần trước còn dỗ được đại nhân thưởng cho bọn họ hai bộ quần áo dày để mặc.
“Lão gia, ta vào được không?” Trương Tiểu Oản tới trước thư phòng, vẫy tay cho hộ vệ lui ra rồi cao giọn gọi vào bên trong.
“Chuyện gì?” Uông Vĩnh Chiêu ở bên trong mở miệng, giọng không lạnh không ấm, không nghe ra khác thường gì.
“Ta muốn nói với ngài chút chuyện.”
“Nói đi.”
“Bên ngoài lạnh.”
Cửa kẽo kẹt một tiếng mở ra. Trương Tiểu Oản vừa thấy nam nhân bên trong thì không khỏi cúi đầu ảo não nói, “Ta vội vàng đi tìm ngài nên đang quên mang trùm tay.”
“Còn không mau tiến vào.” Thấy nàng xoa tay, Uông Vĩnh Chiêu duỗi tay kéo nàng vào cửa, đóng cửa lại sau đó cũng đi tới đóng cửa sổ phía nam lại.
“Áo choàng cũng quên……” Trương Tiểu Oản chờ hắn đi tới mới thở dài nói.
Uông Vĩnh Chiêu đóng cửa kỹ rồi đi tới nghe thế thì nhàn nhạt nhìn nàng.
“Già rồi, sợ là không dùng được nữa thật?” Trương Tiểu Oản hơi hơi nghi hoặc nói.
“Nói hươu nói vượn.” Biết rõ nàng đang cố ý chọc ghẹo nhưng Uông Vĩnh Chiêu vẫn mắng nàng một câu.
Hắn đi tới ngồi ở ghế, Trương Tiểu Oản thì ngồi trên đùi hắn, kéo tay hắn qua sưởi ấm tay mình rồi nhàn nhạt nói, “Ngài đừng so đo với Hoài Thiện. Ta biết trong kinh nói ta những lời này là do có người muốn truyền đến tai ta. Kể cả ta có hào phóng với di nương và coi con vợ lẽ như con đẻ thì bọn họ vẫn sẽ tìm cớ để nói ngài và ta. Việc trên đời này không ai có thể cầu toàn, ta chỉ cần ngài đối tốt với ta, Hoài Thiện, Hoài Mộ và Hoài Nhân đều tốt, vậy bọn họ nói nhiều vài lời thì có sao? Cuộc sống của ta cũng không vì vài câu nhiều lời của bọn họ và xấu đi. Ngài yên tâm, lòng ta không ai quan trọng hơn cha con ngài, chỉ cần mọi người bình an, còn những cái khác ta chẳng quản.”
Uông Vĩnh Chiêu ôm eo nàng, ghé đầu lên vai nàng thật lâu không nói gì. Cuối cùng hắn không nói gì, chỉ mệt mỏi nhắm mắt.