XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 367
Cập nhật lúc: 2025-01-08 16:06:19
Lượt xem: 42
“Đại công tử đã trở lại, Đại công tử đã trở lại.” Tiếng Giang Tiểu Sơn truyền đến từ xa, người chưa tới tiếng đã tới.
Trương Tiểu Oản có chút ngồi không được, nhưng lúc quay qua lại thấy Uông Vĩnh Chiêu bất động như núi, bình tĩnh hờ hững nên nàng cũng nhẹ nhàng ngồi xuống ổn định.
Uông Hoài Mạc đã cõng Uông Hoài Nhân chạy tới cạnh cửa, miệng vội vàng dặn dò em trai, “Đệ cần phải nhớ kỹ gọi Lão Hổ ca ca đó, nhớ chưa?”
“Lão Hổ ca ca, Lão Hổ ca ca……” Vì Trương Tiểu Oản ở bên tai hắn thường xuyên nhắc Lão Hổ ca ca của hắn nên Uông Hoài Nhân vừa nghet hấy bốn chữ này đã hưng phấn vỗ tay nhỏ, gọi lớn tiếng.
Trong phủ đệ mọi người đều hân hoan, trên mặt mỗi người đều là tươi cười, cái này khiến Uông Hoài Nhân vốn hoạt bát lại càng vui sướng hơn ngày thường. Đôi mắt hắn linh động đen láy như bảo thạch lập lòe tỏa sáng.
Lúc này, cạnh cửa có người đi nhanh tới, Uông Hoài Mộ liếc mắt một cái đã nhìn thấy anh cả đang đi tới như một còn gió. Hắn thấy áo choàng của anh mình bay lên trong gió, bộ dáng uy phong hào khí lại sắc bén nghiêm nghị như kiếm quang. Nhất thời hắn bất chấp lễ nghi quẩn tử ngày thường tiên sinh dạy, cứ thế thét to trước mặt hạ nhân, “Đại ca, đại ca, Lão Hổ ca ca……”
Nói xong hắn cõng Uông Hoài Nhân chạy qua, động tác này của hắn khiến đứa nhỏ trên lưng cũng hưng phấn, mở miệng gào theo hắn, “Lão Hổ ca ca, Lão Hổ ca ca……”
Tiếng trẻ con lảnh lót vui sướng vang lên trong viện, Trương Tiểu Oản ở trong phòng nghe được thì cầm khăn che miệng cười, dù thế đôi mắt đầy ý cười của nàng vẫn lộ ra, cho thấy nội tâm nàng đang rất vui. Uông Vĩnh Chiêu hơi quay đầu đi, nhìn ánh sáng trong mắt nàng thì quay đầu lại nói nhỏ với thuộc hạ bên người vài tiếng.
Thuộc hạ tuân lệnh, nhỏ giọng mà lui xuống.
Bên ngoài phòng Uông Hoài Thiện đi nhanh tới, nhìn thấy Uông Hoài Mộ và đứa nhỏ có đôi mắt sáng lấp lánh trên lưng hắn thì mắt cũng sáng lên. Môt tay hắn bế đứa nhỏ sau lưng Hoài Mộ, một tay bế Hoài Mộ lên rồi hỏi, “Từ sáng sớm đã chờ ta sao? Đây là tiểu công tử nhà chúng ta ư?”
Nói xong hắn nhìn về phía Uông Hoài Nhân. Uông Hoài Nhân nhìn mặt hắn mà ngẩn ngơ, một lúc say hắn vỗ tay nhỏ chỉ vào trong phòng gọi to, “Phụ thân, phụ thân……” Gọi xong hắn lại cảm thấy lẫn lộn mà nhìn Uông Hoài Thiện, lại thật cẩn thận mà gọi một tiếng, “Phụ thân?”
Lúc hắn nói chuyện thì dán đến quá gần, cái mũi đụng vào n.g.ự.c Uông Hoài Thiện ngửi ngửi sau đó hắn càng mê man gọi, “Phụ thân?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-367.html.]
Uông Hoài Thiện nghe thấy thế thì phá lên cười, Uông Hoài Mộ ở một bên cũng cười nói với Hoài Nhân, “Phụ thân ở trong phòng, đây là đại ca, Lão Hổ ca ca. Huynh ấy ở bên ngoài đánh giặc giành vinh quang cho Uông gia.”
Lúc hắn nói chuyện Uông Hoài Thiện đã ôm hai đứa em trai đi vào phòng. Vừa vào cửa hắn đã lớn tiếng cười nói với phụ nhân đang ngồi trên ghế, “Mẫu thân, tiểu công tử nhà chúng ta nhận sai người.”
Uông Hoài Nhân lúc này mới nhìn thấy người cha chân chính của mình đang ngồi trên ghế thì oa oa gọi lớn, hai cánh tay nhỏ duỗi về phía Uông Vĩnh Chiêu, “Phụ thân ôm một cái……”
Uông Vĩnh Chiêu vốn muốn muốn đứng lên, nhưng lúc này Trương Tiểu Oản lại cười liếc mắt nhìn hắn nên hắn không động nữa.
“Mau giao Hoài Nhân cho phụ thân.” Trương Tiểu Oản cười đứng lên đi tới chỗ Uông Hoài Thiện.
“Mẫu thân, con còn chưa hành lễ cho hai người, ngài mau ngồi đi.” Uông Hoài Thiện thấy mẹ hắn vội tới cởi áo choàng cho hắn thì vội nói.
“Không vội.” Trương Tiểu Oản đi đến phía sau cởi áo choàng cho hắn, lại ôm Hoài Mộ xuống sau đó ôm Hoài Nhân qua dỗ dành hắn hai câu rồi giao cho Giang Tiểu Sơn ở bên cạnh bế. Lúc này nàng mới ngồi lên ghế chủ vị để nhận lễ của Uông Hoài Thiện.
“Hài nhi Hoài Thiện thỉnh an phụ thân đại nhân và mẫu thân.” Thấy nàng ngồi xuống rồi Uông Hoài Thiện mới quỳ xuống dập đầu cho nàng và Uông Vĩnh Chiêu.
“Đứng lên đi.” Uông Vĩnh Chiêu mở miệng.
“Đứng lên đi.” Trương Tiểu Oản cười ra tiếng, lúc này bà Bảy chuyển ghế tới để hắn ngồi bên người nàng.
“Hoài Mộ bái kiến đại ca……” Uông Hoài Mộ đi về phía Uông Hoài Thiện rồi vái chào.
“Ha ha, ở đâu ra mà nhiều lễ thế?” Uông Hoài Thiện vừa thấy đã kéo hắn ngồi lên đùi mình, mắt lại nhìn Uông Hoài Nhânn đang được người ta ôm. Hắn móc từ trong n.g.ự.c ra một cái túi tiền đưa cho Uông Hoài Mộ nói, “Đây là cho đệ và Hoài Nhân, xanh lam là của đệ, xanh biếc là của tiểu đệ.”