XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 360

Cập nhật lúc: 2025-01-08 15:51:18
Lượt xem: 54

Tháng hai năm đó Hoài Nhân tròn một tuổi, trong ngày chọn đồ vật đoán tương lai hắn bắt lấy bảo kiếm của Uông Vĩnh Chiêu, con dấu và cả văn phòng tứ bảo. Cái gì hắn cũng ôm vào trong lòng sau đó bò đến chỗ Uông Vĩnh Chiêu nhét hết đồ cướp được vào n.g.ự.c cha hắn. Đến cái nắp chén trà Uông Vĩnh Chiêu để trên bàn hắn cũng chộp vào tay nhưng thấy n.g.ự.c cha hắn không bỏ được cái gì nữa hắn lại đổi sang nhét vào tay áo cha hắn.

Cái này làm cho đám đại tướng tâm phúc của cha hắn vây quanh và đám bà tử quản gia trong nhà cười đến không khép được miệng. Trương Tiểu Oản cũng thực sự bị đứa con út này chọc cười chảy nước mắt, vội quay qua Bình bà tử cười nói, “Mới tí tuổi mà cái gì cũng phải cho phụ thân hắn, sợ là hắn chẳng nhớ ta là ai.”

Nàng chỉ nói đùa, nhưng Hoài Mộ lúc này đã hiểu chuyện không ít nghe được lại lắc đầu thở dài nói, “Mẫu thân yên tâm, ngày sau có con và Lão Hổ ca ca hiếu kính ngài, Hoài Nhân để cho phụ thân đi thôi.”

Uông Vĩnh Chiêu vừa nghe thấy thế thì trừng mắt nhìn hắn một cái khiến Hoài Mộ sợ tới mức lè lưỡi chôn mặt trong tay áo mẹ. Trương Tiểu Oản vội yêu thương mà duỗi tay ôm lấy đầu của hắn, lại cười nói với Uông Vĩnh Chiêu, “Ngài đừng dọa con.”

Lúc này Hoài Mộ ngẩng đầu nhìn cha hắn cười, sắc mặt Uông Vĩnh Chiêu mới hòa hoãn xuống rồi lại vươn tay với hắn. Uông Vĩnh Chiêu ôm con thứ hai lên đầu gối, lại đem bảo kiếm của mình nhét vào tay hắn nói, “Đây cũng là của con biết chưa?”

Hoài Mộ lập tức gật đầu nói, “Hoài Mộ biết, phụ thân yên tâm.”

Tĩnh Huy năm thứ 6, trời đông giá rét nơi biên mạc qua đi, đến tháng tư Uông Vĩnh Chiêu mang theo Trương Tiểu Oản lại đi núi lớn ở Thương Châu săn b.ắ.n một hồi, còn ngắn hoa xuân nở khắp núi. Nhưng sau khi trở về, Trương Tiểu Oản lại từ từ trầm mặc xuống.

Từ tháng bảy năm trước tới tháng năm này, gần một năm trời mà Hoài Thiện không gửi được một phong thư nào về. Uông Vĩnh Chiêu nói vào đến Nam Cương rồi thì chẳng có trạm dịch nào của triều đình, có tin cũng không đưa ra được.

Trương Tiểu Oản lấy lời này thuyết phục chính mình hơn nửa năm, nhưng trong lúc đó nàng vẫn ăn không ngon, ngủ không yên, mí mắt giật liên tục.

Đến ngày 7 tháng năm nàng trượt tay đánh nát ấm trà sâm pha cho Uông Vĩnh Chiêu. Nàng đỡ cái bàn ngồi xuống, bình tĩnh nói với nam nhân nàng mới vừa hầu hạ rửa mặt xong, “Hoài Thiện nhất định là đã xảy ra chuyện.” Dứt lời, nàng lại nhàn nhạt nói với hắn, “Ngài giúp ta gọi lão đại phu một tiếng.”

Uông Vĩnh Chiêu nghe thế thì mắt híp lại, đứng dậy bước nhanh về phía nàng. Chỉ ba bước hắn đã đi tới đứng trước người Trương Tiểu Oản sau đó hắn bi thương mà duỗi tay đỡ nàng dựa vào người hắn.

Đại phu mù vội vàng tới, cho nàng uống một liều thuốc trợ tim, lại gọi bà tử đến dựa theo phương pháp của ông ta giúp nàng ấn ngực. Sau một lúc lâu Trương Tiểu Oản mới thanh tỉnh lại. Nàng mở mắt ra, nước mắt lập tức chảy xuống. Nàng duỗi tay kéo bàn tay của Uông Vĩnh Chiêu lúc này đang ngồi bên cạnh mình lên che mặt, giấu đi đôi mắt nhòa lệ nói, “Hắn định là đã xảy ra chuyện, ngài giúp ta nghĩ biện pháp lấy chút tin về đi, thiếp thật sự không chịu nổi nữa, phu quân, trong lòng ta không chịu nổi nữa.”

“Chắc chắn không có việc gì, qua vài ngày nữa chắc chắn hắn sẽ viết thư cho ngươi.” Uông Vĩnh Chiêu cúi thấp đầu, cẩn thận ôm nàng vào lòng mình sau đó nhẹ nhàng nói, “Chớ khóc, ngươi khóc lòng ta cũng đau.”

Tháng 9 năm đó Uông Hoài Thiện cách đó vạn dặm gửi tin về, kèm theo là hai tấm da hổ và quà sinh nhật cho Hoài Mộ. Trong thư Uông Hoài Thiện báo cho mẹ hắn là hắn vẫn mang binh ở trong núi lớn tróc nã thủ lĩnh địch quốc, cuối tháng 5 hắn mới ra khỏi núi. Lúc này hắn lập tức lệnh cho thân binh truyền tin cho nàng, mong nàng tha thứ cho hắn tội bất hiếu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-360.html.]

Ngoài cái này ra hắn còn nói về một ít kiến thức học được trong núi. Hắn lưu loát viết hơn mười trang giấy, kể hết những việc hiếm lạ hắn gặp cho nàng. Nhưng hắn lại không hề kể một chữ nào về nguy hiểm khi dẫn binh, cũng không hề nói hắn có bị thương gì không.

Thư hắn gửi cho nàng chưa bao giờ kể về nguy hiểm, Trương Tiểu Oản biết được điều này. Hiện tại thấy được lá thư tự tay hắn viết thì tâm nàng cũng nhẹ một nửa. Hắn có thể viết thư, còn viết nhiều như thế thì cho dù xảy ra chuyện vậy hiện tại hẳn đã không còn nguy hiểm.

Chờ hồi phụ tâm tình rồi nàng mới thanh tỉnh biết được biểu hiện của mình khiến Uông Vĩnh Chiêu khó xử. Từ Tây Bắc đến Nam Cương có đến vạn dặm, chạy đi chạy về cũng phải mất ba bốn tháng. Không biết đã c.h.ế.t mất bao nhiêu con ngựa, cũng không biết mất bao nhiêu công sức mới tìm được Hoài Thiện.

Nhưng Uông Vĩnh Chiêu vẫn vì nàng mà làm được. Không cần biết đây là vì cái gì thì Trương Tiểu Oản đều biết lần này là nàng thiếu hắn. Giữa bọn họ, đến nước này cũng đã chẳng còn phân rõ tách rời được nữa rồi.

Tính không rõ thì quá khứ lại càng mơ hồ hơn. Trương Tiểu Oản lúc này thản nhiên hơn khi đối mặt với Uông Vĩnh Chiêu, không hề có sự cảnh giác trong quá khứ. Giống như nàng đang đối đãi với một người đi cùng xe. Hiện tại nàng đối xử với hắn tự nhiên hơn vài phần, lúc nói chuyện cũng mang theo hai phần thân mật như khi nói chuyện với con cái. Nàng cũng đối xử với hắn dụng tâm hơn hai phần.

Uông Vĩnh Chiêu hình như cũng có phát hiện về việc này, nhưng không nhắc tới.

Tháng mười năm đó thời tiết chợt lạnh, vết thương cũ trên lưng Uông Vĩnh Chiêu lại tái phát. Trương Tiểu Oản đốt giường nóng ấm, lại cầm dầu nóng xoa bóp khắp vai cho hắn. Nàng dựa theo biện pháp của lão đại phu mù cẩn thận thay hắn châm cứu, lại cầm chăn dày tới bọc cả người hắn lại rồi gọi bà Bảy cho người đổ nước nóng vào thùng tắm.

Nàng bận rộn trong ngoài, thẳng đến khi Uông Vĩnh Chiêu tắm gội tẩy sạch một thân mồ hôi mới nhẹ nhàng thở ra, ngồi quỳ ở trên giường cầm làm khăn lau tóc cho hắn.

“Qua ngày mai là không có việc gì rồi……” Trương Tiểu Oản nhẹ nhàng nói với hắn.

“Cho ta ngụm rượu.”

“Mới vừa châm cứu xong không được uống.”

“Khi nào mới được uống?” Uông Vĩnh Chiêu quay đầu lại không kiên nhẫn hỏi nàng.

“Sáng mai là được,” thấy chút tính trẻ con trên khuôn mặt nhiễm phong sương của Uông Vĩnh Chiêu, Trương Tiểu Oản nở nụ cười, “Ta sẽ đun nóng cho ngài một bình rượu lớn, còn có một nồi thịt dê ớt cay nồng cho ngài nhắm rượu, ngài xem có được không?”

Sáng ngày hôm sau Uông Vĩnh Chiêu nhìn bầu rượu, rất có dự kiến trước mà cầm cái bình lên sau đó xụ mặt nói với Trương Tiểu Oản, “Ngươi lại gạt ta, có nửa bình thôi là sao?”

Loading...