XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 355
Cập nhật lúc: 2025-01-08 15:48:48
Lượt xem: 50
Ngày bảy tháng 7, sáng sớm Trương Tiểu Oản đang nửa cúi đầu lột trứng gà cho Hoài Mộ ăn thì bên tai đột nhiên vang lên tiếng động, có người ở bên tai nàng cười nói, “Ngài đoán xem ta là ai?”
Trong lúc nói chuyện, người nọ vươn tay bịt kín mắt nàng. Trương Tiểu Oản ngơ ngẩn, nước mắt lập tức tràn ra, khóe miệng lại cười, chậm rãi nói, “Con cả của ta đã về rồi ư?”
“A.” Nam tử bên người nnagf cười khẽ, lúc này Hoài Mộ đã tụt xuống ghế, chạy về phía hắn, miệng vui vẻ hét to, “Đại ca, đại ca đã trở lại, sao chúng ta lại không biết?”
Uông Hoài Thiện vẫn che mắt mẹ mình, chờ nước mắt nàng ngừng rơi hắn mới buông tay ra ôm Hoài Mộ lúc này đã cao lớn không ít lên vai rồi ngẩng đầu hỏi hắn, “Đệ học được thêm nhiều sách lắm rồi hả?”
“Vâng! Dịch Kinh, Thư Kinh đệ đều đã học xong, đệ còn đọc thuộc nhiều lắm.” Uông Hoài Mộ lớn tiếng đáp sau đó ôm lấy đầu hắn, cúi đầu nhìn hắn rồi vội vàng hét to, “Lão Hổ ca ca, huynh thấy tiểu đệ chưa?”
“Chưa đâu.” Uông Hoài Thiện đáp lời hắn sau đó mỉm cười nhìn mẹ mình. Thấy nàng vừa cười vừa khóc, nước mắt vương trên mi thì hắn cố ý vươn tay xoa nước mắt cho nàng, sau đó bướng bỉnh nói, “Mẫu thân, ngài lại sinh đệ đệ, sao còn chưa cho con ôm một cái.
“Đi thôi.” Trương Tiểu Oản buồn cười, duỗi tay ôm Uông Hoài Mộ xuống.
Lúc này Bình bà tử đã ôm Uông Hoài Nhân tới. Uông Hoài Thiện thật cẩn thận mà bế hắn lên, cẩn thận nhìn hắn. Qua một hồi hắn mới ngẩng đầu lên cười, trong ánh mắt lấp lánh sáng rọi, “Mẫu thân, tiểu đệ này thật xinh đẹp.”
Trương Tiểu Oản đang lấy khăn lau mặt nghe thấy thế thì quay qua cười lắc lắc đầu với hắn nói, “Nói chuyện không được không quy không củ như thế.”
Uông Hoài Thiện nghe được thì chỉ cười. Hắn cười hai tiếng khiến Uông Hoài Nhân đang ngủ lập tức chớp mở mắt. Hai anh em nhìn nhau một hồi lâu, không ai phát ra tiếng động.
Qua một hồi Hoài Nhân đột nhiên nhoẻn miệng cười, nha nha nói chuyện với Uông Hoài Thiện. Anh hắn cũng lập tức cười tươi đáp lại, rồi nhỏ giọng lẩm bẩm, “Mới vừa rồi nhìn chỉ thấy cái mũi cái miệng đệ giống mẫu thân, không ngờ đôi mắt cũng giống. Sao đệ lại lớn lên xinh đẹp như thế chứ.”
Trương Tiểu Oản nghe được thì dở khóc dở cười, một tay dắt Hoài Mộ để hắn ngồi lên ghế, một tay đẩy con cả ngồi xuống. Lúc này bà Bảy đã múc nước ấm mang tới, Trương Tiểu Oản để hắn rửa mặt và tay, lại múc cháo, bế Hoài Nhân để hắn rảnh tay ăn cơm.
“Đại ca……” Hoài mộ đẩy đĩa bánh bao tới trước mặt hắn, còn mình thì kéo ghế dựa đến ngồi sát với anh trai sau đó nói, “Hôm qua mẫu thân nói với đệ là mơ thấy huynh dẫn đệ lên núi bắt thỏ, thế là hôm nay huynh đã trở về……”
Uông Hoài Thiện nghe vậy thì bật cười, sờ sờ cái mũi của mình rồi lại duỗi tay sờ sờ đầu Hoài Mộ, cười nói với hắn, “Ngày sau ta sẽ mang đệ đến ngọn núi gần đây chơi nhé.”
“Còn đánh ưng nữa!” Mắt Uông Hoài Mộ sáng rực lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-355.html.]
“Ừ, cả đánh ưng nữa.” Uông Hoài Thiện đồng ý với hắn. Khi nói chuyện hắn ngẩng đầu nhìn mẹ mình, thấy nàng đang bận rộn cắt thịt bò mới được đưa lên thì cũng thu lại ánh mắt.
Không đến một hồi đĩa thị bò cắt lát kia đã được đẩy tới trước mặt hắn, Uông Hoài Thiện vươn đũa gắp một miếng nhai nhai sau đó mới bắt đầu ăn như điên. Thấy Hoài Mộ không ăn cơm mà cứ nhìn mình, Uông Hoài Thiện cười ôm hắn ngồi lên đầu gối mình, đút một miếng thịt cho hắn rồi mới ăn tiếp.
“Ăn chậm một chút……” Trương Tiểu Oản thấy Hoài Mộ cũng học anh hắn mà nhai nhếu nháo, nhanh chóng nuốt miếng thịt trong miệng thì không nhịn được cười dặn dò. Lúc này nàng mới quay đầu bảo bà Bảy chuẩn bị nước ấm, lại để Bình bà đi chuẩn bị quần áo cho Hoài Thiện thay.
Đợi ăn cơm xong đi tới phòng tắm, Uông Hoài Thiện quay đầu, duỗi tay lấy quần áo vắt trên bình phong xuống, tìm một góc áo thấy có thêu họa tiết hình con hổ và một chữ Thiện thì cười khẽ ra tiếng.
“Đã về nhà.” Một tay hắn kéo xiêm y, mắt nhắm lại cười nói.
Lần này trở về không ai biết lần tới lại trở về là lúc nào. Nơi Tĩnh Hoàng phái hắn tiến đến là nơi mà mười lão tướng thì chín người lắc đầu thở dài. Nghe nói cha hắn biết tin thì lập tức giục ngựa không ngừng nghỉ trở về, muốn huấn luyện 5000 tinh binh cho hắn mang đi.
Uông Hoài Thiện biết mẹ mình không phải người nông cạn, hắn cũng không thể giấu nàng. Nếu hắn không trở về mà lặng lẽ mang binh đi thì có lẽ sẽ đỡ cho nàng phải lo lắng suy đoán nhưng hắn vẫn trở về. Hắn muốn nhìn nàng một cái, lại nhìn mấy đứa em trai một cái……
Hiện tại hắn luyến tiếc nàng và gia đình nàng cho hắn hơn cả trước kia.
Đến giờ ngọ hôm nay, sau khi ăn xong cơm trưa, Hoài Thiện nói muốn đi binh doanh. Trương Tiểu Oản cười gật đầu, lúc hắn đi còn dặn dò hắn, “Chớ có cùng phụ thân con cãi nhau.”
“Hài nhi đã sớm không như vậy nữa rồi,” Uông Hoài Thiện làm mặt quỷ với nàng nói, “Chuyện không có lợi gì con còn lâu mới làm.”
“Ừ, đi đi.” Trương Tiểu Oản sửa sang xiêm y cho hắn rồi cười nói.
Uông Hoài Thiện mang theo thân binh nhanh chóng rời đi, Trương Tiểu Oản mỉm cười nhìn hắn rời đi, nhìn hắn bước nhanh về phía trước không quay đầu lại, thẳng đến khi bóng dáng hắn biến mất nàng mới thu lại nụ cười.
“Phu nhân.” Bà Tám lại đây đỡ nàng.
“Cũng không có gì, ta đi nghỉ, các ngươi rảnh rỗi cũng đi nghỉ đi. Đợi đến tối lại bận.” Trương Tiểu Oản nhàn nhạt nói.
“Đã biết.” Bà Tám cười trả lời.
Trương Tiểu Oản nhẹ gật đầu rồi đi nhìn Hoài Nhân, thấy hắn ngủ an ổn nàng để bà Bảy trông hắn cẩn thậ. Lúc này Bình bà cho người tới nói nhị công tử cũng đã ngủ trưa, nàng nghe thế thì mới trở về phòng.