XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 345

Cập nhật lúc: 2025-01-08 15:39:56
Lượt xem: 49

Uông Vĩnh Chiêu phái người tiến đến vài lần nhưng thùng xe của công chúa không có tiếng động. Đám dân thường vốn tụ ở cửa trấn nhón chân thằm dò đã bị quân đội xua tan. Uông Vĩnh Chiêu trước tiên nghênh phò mã đến phủ sau đó hắn chờ rồi lại chờ cũng không thấy người được phái đi nghênh đón công chúa.

Hắn cho người đi đến thăm dò vài lần thì thấy hạ nhân trở về nói phu nhân còn đang đứng trong gió lạnh. Lần thứ ba phái người đi ra ngoài thăm dò, Uông Vĩnh Chiêu buông chén trà trong tay, khóe miệng hơi cong lên.

Nhìn thấy nụ cười lạnh của hắn, phò mã ngồi trên ghế chủ vị đột nhiên đứng lên nói, “Ta đi xem.”

“Phò mã có lễ.” Uông Vĩnh Chiêu đạm mạc cười đứng lên, đi theo phía sau hắn.

Hai người cưỡi ngựa dẫn người đi. Lúc này đã là hai canh giờ sau, người trong trấn đều đã hay tin không biết Tiết Độ Sứ phu nhân làm gì mà công chúa lại phạt nàng đứng. Nói gì thì nói người trong trấn cũng được nhờ ơn của Tiết Độ Sứ phu nhân, bọn họ cũng chẳng biết cái cô công chúa cao quý này mặt mũi thế nào vì vậy trong lòng khó tránh khỏi có bàn tán.

Ở xưởng tạo giấy bên kia, lão quả phụ nghe lão bộc nói tin này thì nhẹ giọng hỏi con rể, “Phu nhân nhìn gầy yếu thật sự, thân thể liệu có chịu được không?”

Uông Thật cũng nhỏ giọng mà thở dài, “Nếu không có việc gì mới tốt……”

Lão quả phụ nghe được thì một lúc lâu không lên tiếng. Một lát au bà mới cẩn thận hỏi, “Ta làm một nồi canh gà nhân sâm, đợi lát nữa mang qua có được không?”

“Nhạc mẫu thật sự có lòng.” Uông Thật cười thở dài nhưng vẫn nhẹ lắc đầu với bà ta. Thức ăn bên ngoài sao có thể đến tay phu nhân, đại nhân kiểm tra cực gắt.

Bên này có không ít người trong trấn lén lút bàn tán, bên kia phò mã và Uông Vĩnh Chiêu đã cưỡi ngựa tới gần cửa trấn. Xa xa nhìn thấy Tiết Độ Sứ phu nhân vẫn cúi đầu đứng trước cửa đá của trấn không chút sứt mẻ.

Cái xe ngựa to được bốn con ngựa kéo vẫn còn đứng trước cửa trấn. Lúc này con ngựa nhúc nhích vài cái lại bị xa phu nắm chặt dây cương nên cũng an tĩnh xuống.

“Thỉnh an công chúa.” Phò mã xuống ngựa, đi nhanh tới trước xe ngựa, chắp tay thi lễ nói.

Uông Vĩnh Chiêu lúc này đứng ở bên người Trương Tiểu Oản, đôi mắt lặng yên nhìn phụ nhân đang cúi đầu, trên mặt che khăn không nhìn rõ biểu tình.

“Thỉnh an công chúa.” Hắn duỗi tay về phía trước nói, nhưng mắt lại vẫn đang nhìn Trương Tiểu Oản. Nàng vừa nghe được tiếng này thì ngẩng đầu chớp mắt với hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-345.html.]

“Phò mã.” Lúc này một bà tử trẻ tuổi xốc mành dày ra, làm lễ với phò mã.

“Trường bà bà.”

“Không dám.”

“Sao xe ngựa của công chúa lại không đi?” Phò mã kinh ngạc hỏi.

“Công chúa một đường bôn ba, mới vừa rồi còn muốn nôn. Công chúa ăn an thai hoàn trong cung đưa tới nên muốn chờ đứa nhỏ trong bụng an tĩnh chút rồi mới lên đường. Ngài cũng biết thuốc kia có tác dụng an thần, hiện tại nàng đang ngủ. Ngài xem có nên chờ nàng tỉnh ngủ rồi lại tới xin chỉ thị không?” Bà tử cúi đầu thấp xuống nói, giọng lại nhỏ nhẹ giống như sợ kinh sợ người trong xe ngựa.

“Đúng không?” Phò mã nhàn nhạt mà trả lời một tiếng, giọng nói lạnh băng.

“Trường bà bà……” Lúc này bên trong xe ngựa đột nhiên truyền đến một giọng nói mỏng manh.

“Công chúa, ngài tỉnh rồi ư? Là nô tỳ quấy nhiễu ngài sao?” Bà tử vừa nghe tiếng vang đã lập tức bò lên xe ngựa. Qua đến một hồi bà ta mới dò mặt ra nói, “Công chúa đã tỉnh, nói là để Uông tiết độ sứ phu nhân đợi lâu nên nàng rất áy náy, muốn mời phu nhân lên xe cùng ngồi.”

Trương Tiểu Oản nghe xong một chữ cuối cùng thì không nói gì mà cả người lảo đảo, ngay sau đó nhanh chóng ngã trên đất. Nàng nhắm chặt mắt, nghĩ rằng mình đứng đây gần hai canh giờ, nàng lại vừa mới sinh con không lâu nên nếu có té xỉu thì chắc cũng chẳng ai dám nghi ngờ.

Dù sao thì nàng cũng chẳng thể lên xe của công chúa này. Nàng ta đang mang thai, đến lúc đó mà xảy ra chuyện gì nàng ta có thể đẩy hết lên người nàng thế thì nàng xong đời.

Nàng mới vừa ngã xuống đã nghe thấy Bình bà tử hô to, lại một hồi nàng được một cánh tay quen thuộc ôm vào lòng. Trương Tiểu Oản được hắn chắn gió cho thì trong lòng mới nhẹ nhàng thở ra.

Nàng cũng là thấy Uông Vĩnh Chiêu tới đứng ở bên người thì mới dám ngã dứt khoát như thế. Nếu hắn không tới mà nàng lại ngã thì sẽ bị nâng lên xe ngựa, sau đó có ai biết là sẽ xảy ra chuyện gì.

Hai canh giờ tiến thối không được, cuối cùng nàng đành cố gắng chịu đựng.

“Công chúa, thê tử của thần đột nhiên đổ bệnh, lập tức phải đưa về phủ trị liệu.” Uông Vĩnh Chiêu ôm người trong tay lạnh lùng nói xong lại liếc phò mã một cái.

Loading...