XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 343

Cập nhật lúc: 2025-01-08 15:38:50
Lượt xem: 62

Đoạn thời gian này Trương Tiểu Oản nói phương thuốc trước kia nữ y trong cung nói cho nàng để Manh đại phu xem và bảo ông ta cải tiến một chút sau đó dùng để dưỡng nhan bổ huyết.

Phương thuốc nàng dùng trước khi sinh con và sau khi sinh con có chút khác nhau. Trước khi sinh con nàng ăn mấy thứ bổ dưỡng như đậu nành linh tinh, nhưng sau khi sinh con xong nàng dùng thuốc sang quý một chút. Trong đó một phương thuốc dùng trân châu, mà nguyên liệu chính là Nam Hải trân châu thượng thừa, phải mang từ Hiên Viên quốc ở tận cùng phía nam tới. Một viên đã trị giá bằng nhiều năm sinh hoạt phí của một nhà.

Nếu là trước kia thì làm sao Trương Tiểu Oản dám dùng, kể cả mấy năm ở Thượng Thư phủ kia mùa màng tốt tươi nàng cũng không dám dùng. Có điều hiện nay đã khác xưa, nàng tự cân nhắc là mình có thể dùng được. Trong nhà kho nguyên bản có đến 20 viên Nam Hải trân châu đều để nàng dùng, Uông Vĩnh Chiêu lại tìm cho nàng thêm 30 viên nữa. Tổng cộng 50 viên này mài thành bột thì đủ cho nàng dùng hơn nửa năm.

Nghe nói Uông Vĩnh Chiêu lại tìm người giúp nàng tìm thêm trân châu. Đám trân châu thứ đẳng trong nhà kho cũng đều được mài thành phấn để nàng dùng lúc trước. Trước khi mang thai Trương Tiểu Oản dùng chúng làm thuốc bôi ngoài da, sau đó nàng ngừng một thời gian, hiện tại mới dùng để đắp lên mặt.

Cái này quả thực rất xa xỉ, Trương Tiểu Oản biết được ngay cả Tướng gia phu nhân một năm cũng chỉ được một cuỗi 20 viên Nam Hải trân châu.

Trong lúc ở cữ nàng có thương lượng với Manh đại phu về việc dùng thuốc, lại không ăn quá nhiều đồ dầu mỡ, chỉ ăn thực phẩm bổ dưỡng và bài trừ độc tố. Trong đó những thứ hiếm lạ trong nhà kho phàm kà đại phu cho phép thì nàng đều dùng trên người mình. Hiện tại đã qua 40 ngày từ khi sinh con nhưng cả người nàng lại như rực rỡ hẳn lên.

Trước kia Trương Tiểu Oản không để tâm nhiều đến việc trang điểm, chăm sóc bản thân. Cho dù vào ở Thượng Thư phủ rồi nàng cũng chú trọng việc bảo dưỡng nhưng ngày thường cũng lấy hào phóng khéo léo làm trọng, rất ít khi trang điểm hoa lệ. Trừ khi phải ra ngoài gặp gỡ đám nữ quyến của quan viên, để tránh người ta coi thường Thiện Vương, và để Uông Vĩnh Chiêu có mặt mũi thì nàng mới trang điểm lung linh.

Nàng không được ông trời ưu ái như người khác nên không có quốc sắc thiên hương, nhưng nền tảng của nàng không tồi, nếu trang điểm thoả đáng thì sẽ có sáu bảy phần tư sắc, nhưng chẳng thể lên được 90 phân.

Hiện tại nàng đã có tuổi, khác với dĩ vãng, coi như đã leo lên được cái cây đại thụ Uông Vĩnh Chiêu. Theo thân phận vợ cả nàng không cần dùng nhan sắc để làm gì. Nhưng dù là đi gặp nữ quyến thuộc hạ của hắn hay gặp gỡ nữ quyến bên ngoài thì nàng cũng trang điểm chút ít. Đó coi như cho Uông Vĩnh Chiêu mặt mũi, cũng để người ta nhìn vào biết được một hai. Nếu không thể xuất sắc hơn nàng thì cũng đừng nghĩ tới chuyện nhét người vào trong phủ nữa.

Trương Tiểu Oản phán đoán tình thế, cảm thấy đây là lúc nàng nên lộ uy thế, mà nàng cũng có quyền để làm thế rồi. Nàng có hai đứa nhỏ nữa phải chăm sóc, chỉ có thể được, không thể mất.

Trương Tiểu Oản dùng đồ trong phủ Uông Vĩnh Chiêu mặc kệ, nhưng thật ra nàng dùng cái gì nhiều một chút Thính quản gia đều báo cho hắn để hắn tìm cách mang về nhiều hơn.

Tuần cuối tháng ba khi nàng còn chưa ở cữ xong thì biết được phường vải của Thái gia thanh danh vang dội trong trấn. Vì thế Trương Tiểu Oản cũng muốn tới đó mua vải làm quần áo mùa xuân.

Nhan sắc nàng cần rất hiếm, người của phường vải Thái gia đến rất nhiều lần nhưng vài loại vải đó đều không hợp ý nàng. Lúc này nàng lại để sư phó về nhuộm màu đậm hơn. Số vải dệt nnagf không vừa ý nàng cũng đều mua, sau đó không bỏ vào nhà kho mà tìm vài vị nữ quyến của phán quan tới uống trà, dọn vải ra cho bọn họ chọn. Nếu bọn họ không chê thì có thể mang về.

Có vài vị lão phu nhân và phu nhân đều tìm được vải mình thích vì thế vui mừng ôm xấp vải mình ưng ý mang về. Tuy vải không nhiều nhưng màu sắc đủ cả, mỗi người lấy vài loại về làm áo mùa xuân. Đám phu nhân đó quả thực là rất thích tới phủ Tiết Độ Sứ uống trà, bởi vì mỗi lần trở về phu nhân sẽ không để bọn họ về tay không.

Đợi Trương Tiểu Oản lấy được màu sắc mình muốn làm ra vài bộ quần áo mới rồi mặc lên người thì cả người nàng lại càng thêm xuất sắc một chút.

Nàng rất biết trang điểm, điều này trước kia Uông Vĩnh Chiêu cũng biết một chút nhưng non nửa tháng nay thấy nàng mặc các màu xanh nhạt, tím hồng lên người khiến hắn không nhịn được nhìn nàng nhiều vài lần.

Sau thời gian ở cữ Trương Tiểu Oản cũng lại thêm bận rộn. Việc của nàng đã mất chút canh giờ, trong nhà lại có thêm một đứa nhỏ lúc nào cũng phải nhìn thấy nàng mới chịu. Nàng không thể rời xa hắn quá lâu nếu không tiểu Hoài Nhân tỉnh lại mà không thấy nàng thì hắn sẽ há miệng khóc vang trời.

Nhưng hắn cũng không dính nàng, không một hai phải bắt nàng ôm. Nhưng chỉ cần Uông Vĩnh Chiêu trở về ôm hắn thì hắn lập tức cười tít mắt với cha hắn, chân tay cũng theo đó đ.ấ.m đá liên tục.

Uông Vĩnh Chiêu cũng rất là thích ôm hắn. Đến đêm nếu Trương Tiểu Oản đi nghỉ sớm không nói chuyện thì hắn sẽ ôm đứa nhỏ đặt ở bên người cùng bọn họ ngủ.

Trong mấy ngày đầu tháng tư hắn phải tới Vân huyện của Vân Châu để bàn việc với phò mã. Trước khi đi Uông Vĩnh Chiêu ở trong phòng đi qua đi lại, thường thường nhìn Trương Tiểu Oản đang ôm Hoài Nhân. Uông Hoài Mộ thì ngoan ngoãn ngồi trên ghế, đôi mắt không ngừng dõi theo cha hắn đi lại đảo quanh, vất vả cực kỳ.

Nhưng Uông Vĩnh Chiêu vẫn không nói một lời mà đi. Trương Tiểu Oản đưa hắn đến cổng lớn tiền viện, Uông Vĩnh Chiêu lại liếc nàng một cái mới quay đầu bế Hoài Mộ lên dặn dò hắn phải học tập ngoan sau đó mới lên ngựa ra roi mà đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-343.html.]

Trương Tiểu Oản đợi hắn mang theo một đám người đi khuất mới dắt Hoài Mộ, để bà v.ú ôm Hoài Nhân về hậu viện. Nhưng nàng mới vừa dặn dò vài lời, đi được hai bước đã nghe thấy tiếng vó ngựa càng ngày càng gần.

Nàng quay đầu lại thấy chiến mã của Uông Vĩnh Chiêu. Nam nhân ở trên lưng ngựa nhảy lên bậc thang, kéo cương ngựa nhìn nàng từ trên xuống nói, “Phải che khăn, cho dù ở trong phủ cũng không được tháo xuống, ta không ở nhà không được phép ra khỏi phủ.”

“Thính thúc.” Hắn nhìn chằm chằm Trương Tiểu Oản rồi gọi quản gia.

“Lão gia.”

“Hậu viện này ngoài phu nhân và mấy bà tử thì không ai được tiến vào, kể cả hộ vệ.”

“Vâng, lão nô đã biết.” Thính quản gia vội vàng chắp tay đáp.

Uông Vĩnh Chiêu dứt lời, lại nhìn chằm chằm Trương Tiểu Oản đang che mặt đứng ở một bên sau đó mới giục ngựa vội chạy đi. Trương Tiểu Oản chờ một hồi, không thấy hắn quay lại mới lắc đầu, dắt Uông Hoài Mộ, để bà v.ú theo bên người cùng nàng về hậu viện.

Trên đường Uông Hoài Mộ như suy tư gì đó mà nói, “Mẫu thân, phụ thân chẳng thèm nhìn con một cái nào.”

Trương Tiểu Oản nghe thấy thế thì khôm lưng bế hắn lên, cười nói với hắn, “Thế bộ dáng phụ thân ngồi trên lưng ngựa có uy phong không?”

“Uy phong!” Uông Hoài Mộ đơn thuần lập tức bị nàng chuyển lực chú ý, lúc này hắn vui rạo rực nói, “Thật là uy phong, con ngựa cũng thật cao, phụ thân đại nhân nhìn cũng rất cao. Mẫu thân, phụ thân thật là uy mãnh, sau này con lớn lên có thể giống phụ thân thì thật tốt.”

Nói đến đây hắn lại thở dài, cảm khái nói, “Là Hoài Mộ quá lùn, còn không cao bằng con ngựa, khó trách phụ thân không nhìn thấy con.”

Trương Tiểu Oản nghe thấy thế thì bật cười, cách khăn hôn lên trán hắn. Nhìn tươi cười trong mắt mẹ mình, Uông Hoài Mộ cảm thấy mình được yêu thương trân trọng nên vội ngượng ngùng nở nụ cười. Hắn dang hai tay ôm lấy cổ nàng, thân mật mà vùi đầu vào cổ nàng. Qua một hồi hắn nhỏ giọng nói bên tai nàng, “Mẫu thân, con, con……”

Nói đến đây Uông Hoài Mộ không làm sao giải thích được vui mừng trong lòng mình, hắn đành thấp giọng thở dài một hơi tràn đầy thỏa mãn.

Trương Tiểu Oản một tay nâng m.ô.n.g nhỏ của hắn, một tay ôm lưng hắn, ôm đứa con thứ hai đã trưởng thành không ít của nàng trong lòng. Nàng lại nghiêng đầu qua nhìn đứa con út đang hấp háy mắt nhìn nàng từ trong n.g.ự.c bà v.ú hơi hơi cười.

Tất cả những thứ này đều đáng giá, bọn nhỏ mang tới cho nàng quá nhiều vui thích, nàng nên toàn lực chăm sóc, dạy dỗ và không làm thất vọng chuyện chúng đã tới trong đời nàng và yêu thương nàng không muốn rời xa. Những khó khăn lúc ấy khó có thể chịu đựng nhưng chỉ cần cắn răng một cái là đã qua.

Nàng tồn tại chỉ là vì tương lai tốt đẹp của nàng và con nàng.

Trung tuần tháng tư Uông Vĩnh Chiêu đạp ngựa trở về, đồng thời đi theo hắn còn là mười chiếc xe ngựa, trên xe đều là những vật ngày thường Trương Tiểu Oản cần dùng. Mấy bà tử nhìn thấy mười chiếc xe ngựa thì lập tức kinh ngạc, Trương Tiểu Oản lại lệnh cho bọn họ giữ mồm miệng không được nói ra ngoài.

Trong nội viện chỉ có mình Trương Tiểu Oản là chính thê, lúc thu dọn đống đồ đó cũng không có người ngoài mà bên người Uông Vĩnh Chiêu cũng đều là tâm phúc của hắn. Bọn họ đều có tính tình giống chủ tử của mình, bất kể ai cũng không lắm miệng cho nên Trương Tiểu Oản cũng rất yên tâm, không lo lắng bọn họ truyền lời này ra ngoài.

Uông Vĩnh Chiêu sủng ái nàng, đây là chuyện tốt, nhưng quá mức sủng ái truyền tới tai người khác thì sẽ không còn là chuyện tốt nữa mà sẽ khiến người ta có cớ nói hắn.

Trương Tiểu Oản càng biết được mọi việc cần phải cân bằng, nói chính xác hơn thì lòng người khó dò, ai biết được sau lưng có bao nhiêu người đố kỵ và hận nàng được sủng ái chứ? Cho dù bên này nghèo khổ, Uông Vĩnh Chiêu là Tiết Độ Sứ thì cũng không thiếu những kẻ nhìn chằm chằm vào hắn.

Cho nên Uông Vĩnh Chiêu tốt với nàng là chuyện mừng nhưng cũng không nên để người khác biết. Quá tốt thì không còn tốt nữa mà thành thị phi.

Loading...