XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 326

Cập nhật lúc: 2025-01-08 08:34:59
Lượt xem: 57

Trương Tiểu Đệ nhìn anh trai mình thèm nhỏ dãi cái bàn tính này đã lâu, lúc này hắn vội vàng cất ngay bàn tính và không nói gì.

“Úi giới, còn thế nữa.” Trương Tiểu Bảo không nhịn được oán trách, sau đó không cam lòng mách Trương Tiểu Oản, “Ngày thường đệ xin sờ một cái cũng không được, giờ hắn còn dám đề phòng đệ đó đại tỷ.”

Trương Tiểu Đệ nghe thế thì chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn một cái mới không nhanh không chậm nói, “Biết rồi, để trở về đệ sẽ cho huynh sờ một cái.”

Trương Tiểu Bảo nở nụ cười nói, “Đây là đệ nói đó.”

Thấy hai anh em chậm rãi nói chuyện, Trương Tiểu Oản cười lắc lắc đầu, vừa lúc liếc mắt thấy Uông Vĩnh Chiêu vào cửa, nàng lập tức gọi, “Lão gia đã trở lại sao?”

Anh em họ Trương lúc này mới phản ứng lại, hành lễ với Uông Vĩnh Chiêu.

“Uông Đại nhân.”

“Uông Đại nhân.”

Hai người đều gọi “Uông Đại nhân” khiến Uông Vĩnh Chiêu ngồi ở nhà chính mặt lạnh, cười cũng chẳng cười.

*****

Lúc chiều tối Uông Hoài Mộ tới hậu viện, anh em Trương gia thấy hắn thì mang hắn cùng chơi, để hắn nghịch mấy thứ đồ chơi họ mang tới. Chơi tới lúc ăn tối Uông Hoài Mộ còn cực kỳ luyến tiếc không muốn rời. Đợi ngồi vào bàn rồi hắn ngẩng đầu hỏi Uông Vĩnh Chiêu, “Phụ thân, ăn xong có thể cho con chơi thêm một lúc không?”

“Bài vở làm xong chưa?” Uông Vĩnh Chiêu nhàn nhạt hỏi.

“Đã xong ạ, hôm nay tiên sinh nói con đọc văn chương rất là tốt.” Uông Hoài mộ lập tức lớn tiếng đáp.

“Vậy có thể chơi một lúc.”

“Đa tạ phụ thân.” Uông Hoài Mộ lập tức nâng tay, đứa nhỏ sắp 5 tuổi lúc này vái cha hắn một cái để cảm ơn.

Khóe miệng Uông Vĩnh Chiêu có tươi cười, gật đầu với hắn.

“Đại ca sẽ chơi với đệ, những thứ các cữu cữu đưa tới ta đều có thể chơi.” Uông Hoài Thiện ở bên cạnh nói thêm.

“Thật sao?” Hoài Mộ lập tức ngẩng đầu nhìn hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-326.html.]

“Thật.”“Đêm nay con ngủ với Lão Hổ ca ca có được không?” Một câu này Uông Hoài Mộ hỏi Trương Tiểu Oản.

Trương Tiểu Oản liếc mắt nhìn Uông Hoài Thiện một cái, thấy hắn cũng cười thì vui vẻ gật đầu nói, “Nếu không đánh nhau thì hai đứa có thể ngủ chung.”

“Hoài Mộ mới không đánh nhau với Lão Hổ ca ca đâu,” Uông Hoài Mộ vừa nghe mẹ hắn nói thế thì lập tức nghiêm túc lắc đâu nói, “Lão Hổ ca ca là huynh trưởng, Hoài Mộ đã hứa với mẫu thân sẽ kính trọng, bảo hộ đại ca. Hoài Mộ còn nhớ mà mẫu thân đã quên rồi.”

Trương Tiểu Oản không ngờ hắn lại trả lời như thế nên ngẩn ra. Lúc này Uông Hoài Thiện nghe được cũng sửng sốt, sau đó hắn bế Uông Hoài Mộ lên ngồi trên gối mình, che giấu lệ quang trong mắt sau đó cười nới với Hoài Mộ, “Vậy buổi tối đệ còn đá chăn không? Chớ có đá chăn của đại ca mới được.”

“A……” cái kẻ thích đá chăn là Uông Hoài Mộ nghe thấy thế thì choáng váng, không biết trả lời thế nào. Nhìn bộ dáng ngây ngốc của hắn Uông Hoài Thiện không nhịn được mừng rỡ cười, trong lòng lại có một niềm vui khác.

Đúng như mẹ hắn nói, trên đời này ngườii thân của hắn không chỉ có mình nàng mà còn có đứa em trai chảy chung dòng m.á.u với hắn này. Đây là em trai hắn, hắn mới chỉ tới nửa tháng nhưng ngày nào đứa nhỏ cũng nhớ kỹ phải tới thỉnh an hắn. Uông Hoài Thiện biết Uông Vĩnh Chiêu yêu thương đứa nhỏ này thế nào nhưng lại không ngờ Uông Vĩnh Chiêu có thể kệ hai anh em bọn họ thân thiết, cũng để mặc mẹ hắn dạy Hoài Mộ kính yêu người anh trai là hắn.

Nghĩ đến lúc trước ở thôn Phiến Diệp Tử, Uông Vĩnh Chiêu một chân đá c.h.ế.t Cẩu Tử rồi ném hắn xuống đất, giờ chuyện đó nhưng một giấc mọng. Trước nay hắn chưa từng ngờ rằng nam nhân chưa từng để hắn vào mắt cho dù hắn biến thành Thiện Vương sẽ có một ngày tiếp nhận hắn.

Đáng tiếc phần cha con giữa hai người cũng chỉ có thể như thế. Uông Hoài Thiện biết mình hiện nay cũng tôn kính người cha này nhưng chung quy bọn họ cũng chẳng thể thân thiết.

Có điều không sao, mẹ hắn nói quá khứ ki chẳng thể quay lại, vì thế cũng chẳng cần phải nghĩ nhiều mà cứ làm theo lòng mình, chỉ cần thấy vui là được. Uông Hoài Thiện không quên được Cẩu Tử, cũng không quên được những năm tháng mẹ con họ phải chịu khinh nhục. Hiện nay vị phụ thân đại nhân này lui một bước thì hắn cũng lui một bước, cả đời này bọn họ cứ giữ thế này thôi.

Nghĩ lại thì lúc đó hắn cũng thương tâm, rất nhiều năm trước khi hắn còn chưa từng gặp qua cha mình, lại nghe nói ông ta là một tướng quân uy phong lẫm lẫm thì hắn còn trách, hận ông ta. Nhưng lúc bị đám bạn chơi cùng mắng hắn không cha thì hắn vẫn hy vọng người này có thể từ trên trời giáng xuống giống một vị anh hùng áp chế những kẻ dám bắt nạt và mắng hắn.

Sau đó tới biên cương đánh giặc, nghe đượ thanh danh lợi hại của ông ta hắn lại càng chán ghét. Ông ta càng lợi hại thì càng giống người cha trong mong tưởng của hắn, nhưng lúc đó bọn họ đã chẳng còn có thể chân chính là cha con.

Đến hôm nay, trong quang cảnh này hắn lại thấy mình thản nhiên hơn nhiều. Những gì đã mất ắt hẳn không phải của hắn, dũng cảm đối mặt với thực tại mới là phương pháp đúng nhất.

*****

Lúc ăn cơm Uông Hoài Thiện vẫn luôn cười đùa với Uông Hoài Mộ, hai anh em Trương gia thì quy củ ngồi bưng bát, mắt lại chỉ nhìn cháu trai nhà mình.

Lúc bọn họ ngồi xuống có vẻ câu nệ nhưng Uông Vĩnh Chiêu cũng chẳng mở miệng, sắc mặt cũng không khó coi nên bọn họ cũng chậm rãi thả lỏng mà ăn cơm. Sau khi ăn xong Trương Tiểu Oản sẽ giúp bọn hắn thêm cơm, mãi tới khi ăn không nổi nữa mới thôi.

Sau khi dùng bữa Trương Tiểu Oản đi trước ra cửa để dặn dò hạ nhân việc tối nay và sáng mai. Nàng nói được vài câu thì thấy người mệt đến hoảng hốt, thở cũng có chút khó khăn. Đợi dặn dò xong, bà tử cũng đều đã đi làm việc nàng mới quay đầu lại xem Uông Vĩnh Chiêu còn đang ngồi ở nhà chính cùng hai đứa em trai của nàng, còn hai đứa con nàng thì đang chơi đùa với nhau. Lúc này nàng một mình đi về phòng trước.

Vừa vào đến phòng ngủ thì tinh thần cũng không gượng được nữa, nàng cảm thấy không đi nổi. Lại đi chút nữa là tới phòng ngủ, lúc đến cửa ngách thông tới phòng trong nàng dựa vào cửa chậm rãi ngồi trên mặt đất, thở phì phò thật lớn.

Ngực nàng càng ngày càng khó chịu, thở hổn hển hồi lâu, hít vào thở ra một hồi nàng mới có thể bình ổn hô hấp, cả người cũng đổ đầy mồ hôi. Nàng móc khăn ra lau mồ hôi trên mặt, lại thở một hơi dài mới sờ sờ bụng lắc đầu cười khổ một tiếng sau đó đỡ khung cửa đứng lên.

Lúc này nàng đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp, quay đầu lại thì thấy Uông Vĩnh Chiêu đang đứng cạnh cửa ở gian ngoài. Mặt hắn tái nhợt, cả mắt là tơ máu, trên trán là mồ hôi chảy tới cằm. Trong khoảng thời gian ngắn Trương Tiểu Oản lại không phân rõ đó là mồ hôi hay nước mắt của hắn.

Loading...