XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 325

Cập nhật lúc: 2025-01-08 08:34:56
Lượt xem: 41

Uông Hoài Thiện đã tới nên tiền viện lúc nào cũng náo nhiệt khách khứa. Người đến người đi đều có chuyện để nói nhưng hai cha con nhà này không nói gì với nàng, cha con Thính quản gia cũng không nói gì với nàng. Bình bà tử cũng ngẫu nhiên hỏi thăm được tin tức nên báo cho nàng một hai để trong lòng Trương Tiểu Oản nhiều ít cũng có tính toán.

Đoạn thời gian này những người lui tới đưa nữ nhân cho cha con họ thật nhiều. Có lẽ ở chỗ này chẳng có ai nhiều tiền hơn nhà nàng nên người ta đành đưa nữ nhân.

Hai cha con Uông gia lại vội vàng chuyện rời núi, thường cùng nhau đi lại cùng nhau về. Sáng sớm nay lúc bọn họ ăn sáng xong thì lại cùng đi, Uông Hoài Mộ có chút ảm đạm, lặng lẽ nói với Trương Tiểu Oản, “Phụ thân thấy con vô dụng nên không thích con phải không?”

Trương Tiểu Oản nghe được thì bật cười, duỗi tay muốn ôm hắn lại bị Bình bà tử kéo tay nên nàng mới nhớ tới mình hiện tại không tiện. Nàng kéo tay hắn cùng ngồi xuống ghế dựa sau đó cúi đầu hỏi hắn, “Con đã bao giờ thấy phụ thân không thích con chưa?”

Uông Hoài Mộ nghĩ lại nghĩ, nhớ ra tối qua cha hắn còn nhớ mang về cho hắn tượng đất nhỏ thì lập tức lắc đầu. Hắn dựa sát vào mẹ mình, nhỏ giọng thở dài nói, “Con chỉ muốn mình hữu dụng hơn một chút.”

“Vậy con phải cùng tiên sinh học cho tốt, lại phải nghe lời cha nói, đó mới là hữu dụng. Trẻ con bên ngoài cũng chẳng có ai hữu dụng được như con.” Trương Tiểu Oản ôm hắn, mỉm cười mềm mại giảng cho hắn.

Uông Hoài Mộ nghe xong thì lập tức yên tâm nhoẻn miệng cười. Hắn nhảy khỏi ghế, không dính nàng như mọi ngày nữa mà duỗi tay hành lễ với nàng nói, “Hài nhi đã biết, mẫu thân, hai nhi lập tức đi đọc sách với tiên sinh.”

Dứt lời hắn chạy ra cửa, Trương Tiểu Oản ở phía sau cười nhìn hắn rời đi, Bình bà tử thì ở đuổi theo dặn, “Nhị công tử, cẩn thận một chút, đừng để bị ngã.”

*****

Lúc này là giữa tháng 7, Trương Tiểu Bảo và Trương Tiểu Đệ mang theo thương đội của mình tới. Cả đoàn ngừoi được Uông gia quân đưa tới chỗ nghỉ chân rồi hai anh em đánh hai xe ngựa đồ lặt vặt tới phủ Tiết Độ Sứ.

Lúc bọn họ dọn đồ xuống, Trương Tiểu Oản để Bình bà tử đỡ mình tới. Nàng đỡ eo, ở một bên nhìn hai đứa em trai của mình chỉ dẫn cho Đại Trọng mấy thứ lặt vặt họ mang tới phải xử lý thế nào.

Lần này bọn họ mang nhiều hàng khô, đều là thịt cá, đồ ăn linh tinh. Sau khi nói với quản gia, Trương Tiểu Đệ mới nâng một sọt trái cây chín đỏ xuống. Trương Tiểu Bảo cũng giúp đỡ mang qua, sau đó hai anh em đi tới bên người nàng. Trương Tiểu Bảo vui vẻ nói với nàng, “Đại tỷ, vốn bọn đệ mang trái xanh tới nhưng đường xa quá nên đã chín đỏ, may chưa nẫu, tỷ ăn nhiều vào nhé, cũng coi như tươi mới.”

Lúc này Trương Tiểu Đệ lau lau tay lên người rồi đi tới đỡ nàng, đôi mắt nhìn bụng nàng một cái.

“Các đệ biết sao?” Trương Tiểu Oản cầm khăn lau mồ hôi cho hắn rồi hỏi.

“Biết được, tỷ mang thai hai tháng rồi, nhưng người trong nhà sợ là cũng chưa nhận được tin nên chắc chưa biết.” Trương Tiểu Đệ gật đầu, chậm rãi nói.

“Đại Trọng, gọi hai hộ vệ tới nâng cho ta sọt hoa quả này tới hậu viện.” Trương Tiểu Oản gọi Đại Trọng một tiếng rồi lại bảo Trương Tiểu Bảo cùng đi, cả đám đi về chủ viện.

“Trong nhà tốt không?” Trương Tiểu Oản đi được vài bước đã hỏi.

“Tốt, phụ thân và mẫu thân đều khỏe, hiện nay cũng không phải làm gì. Thê tử của đệ và thê tử của Tiểu Đệ đều chăm sóc bọn họ, tỷ cứ yên tâm.”

“Vậy là tốt rồi, bọn nhỏ đâu?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-325.html.]

“Đều tốt, bọn chúng học với Hồ tiên sinh, lúc về nhà Mạnh tiên sinh cũng sẽ dạy vài câu nhưng Bình Nhi có chút nghịch ngợm, phải để mẫu thân hắn lấy gậy đánh mới nghe.” Trương Tiểu Bảo nói đến đây thì nở nụ cười.

“Bình Nhi là nghịch ngợm nhất……” Trương Tiểu Đệ cũng bổ sung một câu này, “Còn đánh Côn Nhi khóc.”

“Thế thì phải dạy dỗ.” Trương Tiểu Oản nói đến đây thì lắc đầu nói với Trương Tiểu Bảo, “Côn Nhi là đệ đệ, Bình Nhi là đại ca, phải dạy hắn yêu quý đệ đệ và muội muội một chút.”“Ai, đệ đã biết.” Trương Tiểu Bảo ngượng ngùng mà gãi gãi đầu, cũng đi tới đỡ nàng.

Trương Tiểu Oản bị hai anh em đỡ thì không nhịn được cười nói, “Được rồi, có một người là được rồi, lại thêm một người nữa thì ta chẳng cần đi nữa.”

“Đứa nhỏ có ngoan không?” Trương Tiểu Đệ nhìn bụng chị mình, mặt mày có chút sầu lo.

“Rất tốt.” Trương Tiểu Oản cười gật đầu, mặt mày bình yên.

“Vậy là tốt rồi.” Hai anh em lúc này trăm miệng một lời nói.

Trương Tiểu Oản nghe được thì cười ra tiếng, trong ánh mắt tràn đầy vui mừng.

*****

Chuyện anh em họ Trương đến Uông Hoài Thiện nghe thấy trên đường đi về. Vừa vào tới hậu viện hhắn đã gọi ầm lên, “Đại cữu cữu, Nhị cữu cữu.”

Trương Tiểu Bảo đã sớm chờ ở cửa, ánh mắt nhìn thấy Uông Hoài Thiện thì trợn mắt há hốc mồm, “Đã cao thế này rồi sao, Đại cữu cữu cõng cháu không được nữa rồi.”

Uông Hoài Thiện nghe thế thì phì cười, lại một phen ôm Trương Tiểu Bảo lên khiến Trương Tiểu Bảo sợ tới mức liên thanh nói, “Không được, không được.”

“Qua mấy năm nữa đến lượt cháu cõng ngài rồi, sao có thể để ngài cứ cõng cháu chứ?” Uông Hoài Thiện buông Trương Tiểu Bảo ra sau đó vui sướng gọi Trương Tiểu Đệ lúc này đang cười không khép miệng lại được, “Nhị cữu cữu.”

“Ai……” Trương Tiểu Đệ hô to một tiếng, lại móc từ trong n.g.ự.c ra một túi tiền cũ, lấy từ bên trong ra một cái bùa bình an bằng vàng nói, “Mau tới cầm, đây là ta đã đặt lễ trước mặt Phật tổ, mang vào sẽ bình an.”

Trương Tiểu Bảo nghe thấy em trai mình nói năng khó hiểu thì không khỏi lắc đầu, nói thêm với Uông Hoài Thiện, “Đây là chúng ta đã trì chú, đặt trước mặt Phật Tổ ở một ngôi chùa nổi danh. Trụ trì sư phụ cầu kinh ba ngày mới được đặt trước mặt Phật, cháu đeo vào đi.”

“Lại có chuyện như vậy sao?” Uông Hoài Thiện vừa nghe thế thì đi tới trước mặt Trương Tiểu Đệ nhận lấy bùa bình an rồi gọi Trương Tiểu Oản một tiếng, “Mẫu thân mau tới đeo cho con.”

“Nhị cữu cữu vẫn giống trước kia, có vật gì tốt đều để cho cháu.” Uông Hoài Thiện vui mừng nói với Trương Tiểu Đệ, “Năm kia cháu cho người mang bàn tính nhỏ về cho ngài, ngài có nhận được không?”

“Ở đây,” Trương Tiểu Đệ lại không nhịn được vui vẻ, móc bàn tính bằng gỗ nho nhỏ trong n.g.ự.c ra cho hắn xem, “Thứ tinh quý thế này mà cháu cũng tìm được cho ta.”

Trương Tiểu Bảo nghe được thì nhịn không được lại nói với Uông Hoài Thiện, “Lần sau cháu cũng đừng cho ta mấy thứ cổ quái nữa, cũng cho ta một cái bàn tính thế này đi.”

Loading...