XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 322
Cập nhật lúc: 2025-01-08 08:32:47
Lượt xem: 49
Uông Hoài Thiện vừa nghe thế đã hạ hắn xuống, ôm hắn vào trong lòng giả vờ không vui nói, “Có thấy vui chỗ nào đây, có lẽ đệ muốn giúp đỡ phụ thân đại nhân bát nạt ta hả?”
“Nào có, nào có……” Hoài Mộ vừa nghe thấy thế đã nóng nảy liên tục khoa tay múa chân phủ nhận, miệng vội giải thích, “Mẫu thân nói lúc nào cãi nhau với phụ thân là bụng lại đau. Bây giờ trong bụng nàng có đệ đệ, không thể đau bụng được!”
Uông Hoài Thiện vừa nghe xong thì cả người lập tức cứng đờ, qua hồi lâu hắn mới buông Hoài Mộ có chút bị dọa sợ xuống, trầm mặt hỏi Trương Tiểu Oản, “Lại có đệ đệ sao?”
Lúc nói chuyện giọng hắn còn mang theo nức nở, Trương Tiểu Oản nghe được thì đau đầu. Quả nhiên thấy nàng không nói gì đứa con trai cả này đã lập tức quay đầu muốn chạy ra ngoài cổng lớn.
“Ai……” Trương Tiểu Oản lập tức đỡ bụng kêu một tiếng, chỉ thế thôi mà người ngoài cửa đã vội quay đầu nhìn nàng, bước chân do dự, trong ánh mắt tràn đầy tủi thân.
“Mau trở lại,” Trương Tiểu Oản vẫy tay với hắn, vẻ mặt bất đắc dĩ nói, “Đừng nháo với mẫu thân.”
“Không ai nói với con hết, trong thư ngài cũng không nói.” Uông Hoài Thiện đứng ở cửa rống lên.
Cái bộ dạng rống to của hắn giống hệt cha hắn. Trương Tiểu Oản không nhịn được lại đau đầu, nàng ngồi xuống, kéo Hoài Mộ nhét vào lòng Uông Vĩnh Chiêu lúc này đang xanh mặt rồi mới nói với Hoài Thiện, “Mau mau lại đây.”
Giọng nàng có chút lo âu khiến Uông Hoài Thiện chần chờ một chút. Lúc này Uông Vĩnh Chiêu lại càng đen mặt hơn. Uông Hoài Thiện thấy mặt Uông Vĩnh Chiêu đã khó coi đến cực điểm thì đột nhiên lại vui vẻ. Hắn đi chân trần nghênh ngang đi tới, nhưng vừa đến trước mặt Trương Tiểu Oản thì mặt hắn lại méo xệch, miệng vô thức bĩu ra.
“Ngài bảo con tới làm gì?”
“Lúc viết thư cho con ta còn không biết mình mang thai.” Trương Tiểu Oản lắc đầu giải thích với hắn. Nàng nói, “Ta luôn ngóng trông con về, nếu lai nháo với ta thì con định làm Thiện Vương rồi tướng quân như thế nào?”
Lúc này Bình bà tử vội mang giày tới, Trương Tiểu Oản lấy giày cho hắn nói, “Mau đi vào.”
“Mẫu thân đi cho con.” Uông Hoài Thiện nâng bàn chân to của hắn lên, không để ý tới lời Trương Tiểu Oản nói.
Nhưng hắn vừa nâng lên thì bên kia đã có cái đũa ném về phía hắn. Uông Hoài Thiện chợt vung chân tránh thoát, lại thấy cái đũa rơi xuống đất làm tro bụi bay đầy. Hắn làm như bị kinh hách mà há to miệng, nhìn Trương Tiểu Oản tủi thân nói, “Ngài nhìn xem, ông ta lại đánh con.”
Trương Tiểu Oản hiện nay làm sao chịu được hắn nháo thế này. Nàng đứng lên tàn nhẫn véo tai hắn, lạnh lùng thốt lên, “Nếu còn không quy củ thì đến phòng khách mà ở, không được ở đây.” Mỗi lần hắn về đều phải nháo một hồi mới tâm an nhưng hiện nay nàng làm gì có nhiều tinh lực mà cho hắn nháo. Nàng chỉ đành tàn nhẫn.
“Mẫu thân……” Uông Hoài Thiện kêu to.
Uông Hoài Mộ ngồi trong lòng cha hắn nghe thấy anh trai thật là vô lý thì e lệ vươn tay che mắt.
“Mặc vào.” Trương Tiểu Oản cầm đôi giày mới đánh hắn sau đó mới đi qua bên cạnh nhúng khăn vào chậu nước ấm rồi mang tới lau mặt lau tay cho hắn. Lúc này nàng cũng không nhìn sắc mặt Uông Vĩnh Chiêu mà chỉ lo lau mặt cho con nàng. Thấy hắn thành thật ngồi thì sắc mặt nàng mới nhu hòa xuống, nhịn không được hỏi hắn, “Mang theo bao nhiêu người tới?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-322.html.]
“180 người.”
“Ở đâu rồi?”
“Phía sau.”
“Bảo con trai cả của Thính quản gia dẫn bọn họ tới chỗ quân doanh của phụ thân con có được không?”Uông Hoài Thiện nghe được thì bĩu môi đáp, “Cũng được.”
Trương Tiểu Oản nhẹ gõ đầu hắn mắng, “Phải nói thế nào?”
“Tạ ơn phụ thân đại nhân.” Uông Hoài Thiện chắp tay vái, nhưng mắt cũng không thèm nhìn Uông Vĩnh Chiêu.
Uông Vĩnh Chiêu lạnh lùng mà nhìn hắn một cái rồi thu ánh mắt đút cơm cho Hoài Mộ.
“Lão gia……” Trương Tiểu Oản gọi hắn.
“Đại Trọng, đi đi.” Uông Vĩnh Chiêu cũng không ngẩng đầu lên nói.
“Vâng.” Đại Trọng đáp vang dội một tiếng rồi chạy ra ngoài cửa.
“Có ăn cơm luôn không, một lát nữa con phải ra ngoài đúng không?”
“Vâng, con phải đi quân doanh xem một chuyến.” Lúc này Uông Hoài Thiện ngồi ngay ngắn, thấy mẹ hắn lấy cho hắn một bát cơm thật đầy thì ánh mắt không nhịn được ôn nhu hơn hẳn.
Hắn đón lấy bát cơm, cầm lấy đũa Trương Tiểu Oản đưa rồi bắt đầu ăn ngấu nghiến. Lúc này bà Bảy và bà Tám bưng đồ ăn Trương Tiểu Oản dặn làm lên, Uông Hoài Thiện thấy đều là đồ hắn thích ăn thì vội gắp lia lịa, một lát đã ăn như gio cuốn mây tan.
“Ca ca chậm một chút, chớ có sặc.” Hoài Mộ đã ngồi vào một bên, nhìn Lão Hổ ca ca của hắn có vẻ rất đói bụng, hẳn là ở bên ngoài rất khổ, cơm cũng chưa từng được ăn no nên hắn không khỏi lo lắng gắp đồ ăn cho anh mình. Hắn còn tri kỷ dặn dò, “Huynh đừng ăn quá nhanh, sặc thì không tốt.”
“Biết, đã biết, đệ cũng ăn đi……” Uông Hoài Thiện thấy Hoài Mộ quan tâm săn sóc mình thì cũng nhét một miếng thịt viên vào miệng hắn khiến miệng hắn phùng ra.
Những lúc không có anh trai thì Hoài Mộ ăn uống đều lịch sự văn nhã, hiện nay trong miệng là viên thịt lớn nên hắn cũng không biết phải phun ra hay nuốt vào. Hắn chỉ đành nhăn mặt nhỏ chậm rãi nhai nuốt xuống. Trương Tiểu Oản thấy được cảnh này thì nở nụ cười. Lúc này nàng thấy sắc mặt Uông Vĩnh Chiêu vẫn khó coi vô cùng nên vội gắp đồ ăn cho hắn, nhẹ nhàng mà cười nói: “Ngài cũng ăn đi.”
Uông Vĩnh Chiêu không nói gì, lúc này Uông Hoài Thiện lại duỗi tay gắp rau xanh, nhân tiện chặn cha hắn lại, sau đó nhàn nhạt nói, “Mẫu thân ăn đi.”
Mắt Uông Hoài Thiện co lại, nhìn mẹ hắn một cái thấy nàng đang ôn nhu nhìn hắn, bên miệng là ý cười không ngăn được, bên trong tràn đầy vui mừng thì cũng thu đũa lại “A” một tiếng và tiếp tục ăn. Chỉ bằng cái này trong lòng hắn đã an ổn hơn nhiều, tốc độ ăn cơm cũng chậm lại.