XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 32

Cập nhật lúc: 2024-12-11 10:56:33
Lượt xem: 129

Hiện giờ biết được đó là do Lưu Tam Nương bán đồ gia truyền của nhà mẹ đẻ để lại thì bọn họ cũng chẳng bàn tán nữa. Tuy cũng có con dâu nhà khác hâm mộ Lưu Tam Nương có của hồi môn tốt, nhưng lúc nghĩ tới bà gả cho người nào thì cũng chẳng còn gì để nói.

Có vòng bạc của hồi môn thì sao? Người trong nhà cũng chẳng đem bà gả cho người tốt, về sau cuộc sống chỉ toàn đau khổ. Hiện tại đã có ba đứa nhỏ, trong bụng còn có một đứa nữa nhưng trong nhà chỉ có hai mẫu đất, những ngày khổ ải này không biết bao giờ mới kết thúc.

Trương Tiểu Oản chờ đám người đi rồi mới nghỉ ngơi một hồi, tiếng nấc cuối cùng mới dừng lại. Nàng quỳ gối trước mặt Lưu Tam Nương mà xin lỗi, “Mẫu thân, việc này là con không đúng nhưng hiện tại nhà chúng ta không thể nhân nhượng nữa. Nếu bọn họ biết chúng ta có chút của cải thì nhất định sẽ lấy đi, đến lúc đó liều mạng cũng không ngăn được. Bọn họ không thương chúng ta thì chúng ta phải tự thương mình……”

Nói xong, bản thân Trương Tiểu Oản cũng thấy chua xót. Nàng thực sự không rõ, Trương lão thái bà này tại sao có thể đối xử thế này với Trương A Phúc? Bà ta là mẹ ruột chứ có phải kẻ thù của phụ thân nàng đâu.

“Ta biết……” Lưu Tam Nương nhắm mắt, lúc mở ra thì trong đó đều là tơ m.á.u vì nhẫn nhịn.

“Con làm tốt lắm. Con có biết phụ thân con vì sao lại yếu ớt như thế không? Lúc đó là mùa đông, bà ta để mặc Trương Đại Kim đẩy phụ thân con xuống hồ nước mà không quan tâm. Khi đó phụ thân con mới 6 tuổi đã phải làm đủ mọi việc trong nhà, nhặt củi, gánh nước đều làm hết. Ông ấy khi đó ăn hết bao nhiêu cơm chứ? Lúc ấy nếu không phải ông ngoại con vừa lúc đi qua vớt lên thì phụ thân con hẳn đã không còn……”

Nói xong, Lưu Tam Nương đã khóc không thành tiếng, mà Trương Tiểu Oản thì ngây người. Trên đời này thật sự có người mẹ nhẫn tâm như thế sao?

 

Đến tối Trương A Phúc mang theo hai đứa con trai lên núi nhặt củi trở về. Có lẽ ở trên đường ông đã nghe thấy cái gì nên cái người ngày thường ít khi nói lời nào, cùng lắm chỉ biết ngây ngô cười với Lưu Tam Nương lúc này càng yên lặng. Ông ấy bỏ gánh củi xuống, sau đó tới đứng bên người Lưu Tam Nương, không hé răng một câu.

Ông ấy đứng một lúc Lưu Tam Nương mới vươn tay, sờ sờ đầu ông, nhẹ giọng nói, “Chàng đi nghỉ tạm đi, ta nấu cơm xong ngay đây.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-32.html.]

Trương A Phúc ngẩng đầu liếc nhìn bà một cái sau đó gật đầu, miệng nói, “Ta sẽ đi nhóm lửa.”

Lưu Tam Nương không nói nữa, Trương Tiểu Oản thấy đã có người giúp nhóm lửa thì thức thời mà không đến quấy nhiễu nữa. Nàng chỉ dẫn theo Trương Tiểu Bảo Trương và Tiểu Đệ đi chọn hạt thóc.

Nàng muốn chọn chút thóc no đủ để ươm mạ.

*********

Quả nhiên vừa gặt thóc được một thời gian thì độ ấm chợt giảm xuống nhiều. Buổi sáng vừa thức dậy đã thấy trên mặt đất kết một tầng băng mỏng, mặt trời vẫn mọc nhưng không hề có chút độ ấm nào.

Loại thời tiết này đúng là muốn mạng người mà.

Trong nhà không có nhiều quần áo, Trương Tiểu Oản cắn răng đem toàn bộ vải lẻ trong nhà lấy ra, nhưng cũng chỉ đủ làm một cái áo không đến nỗi nào. Thật sự nàng cũng không có cách nào, vì sợ Trương Tiểu Bảo và Tiểu Đệ đông lạnh, nàng cắn răng lấy tiền từ chỗ Lưu Tam Nương, mạo hiểm trời lạnh đi lên trấn trên chọn mua chút bông vải bán giá thấp và cắt vài thước vải dày về. Trong hai ngày nàng đã may xong hai bộ quần áo.

Đến sáng ngày thứ ba, Trương Tiểu Bảo và Trương Tiểu Đệ có quần áo mới thì vui đến mức xoay quanh người Trương Tiểu Oản. Nàng may gấp hai đêm, buổi tối cũng chỉ nương ánh lửa mà khâu vá vì thế lúc này mày mặt hoa lên. Hai đứa nhóc không biết còn chạy quanh nàng thiết chút nữa làm nàng ngất ra đấy.

Buổi sáng nàng ngủ bù một giấc, buổi chiều lại đem vải và bông còn thừa lại may một bộ quần áo kín mít cho Lưu Tam Nương. Nút thắt nàng làm loại giấu vào trong, vải thì dùng vải lẻ thô ráp mà ghép lại nhưng Trương Tiểu Oản vẫn cố gắng làm ra hình ra dạng, vô cùng vừa mắt.

Lúc ăn tối nàng đem bộ quần áo ra. Lúc Lưu Tam Nương đón lấy thì ngây người, chờ đến khi mặc lên người thì đến Trương A Phúc vốn trầm mặc mấy ngày nay cũng phải mở to mắt, nhỏ giọng mà mở miệng nói, “Tam Nương, thật là đẹp mắt.”

Loading...