XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 318
Cập nhật lúc: 2025-01-08 08:28:19
Lượt xem: 48
Vào giờ Tý Giang Tiểu Sơn vội vàng trở về phủ, biết phu nhân đãngủ thì giao tay nải cho Bình bà tử rồi nói, “Đây là trái cây lão gia nhờ người ta mang về, còn tươi lắm. Ngày mai ngài rửa sạch để cho phu nhân phần lớn, còn phần nhỏ thì đưa qua cho nhị công tử. Lão gia nói nếu phu nhân hỏi thì nói là nhị công tử được phần lớn.”
“Đã biết.” Bình bà tử ôm tay nải trở về gian ngoài rồi mới đi vào trong phòng trong nhìn thấy phu nhân ngủ say sưa thì mới ra ngoài. Bà ta lặng yên đóng cửa, khêu đèn cho sáng, ngáp một cái rồi mở tay nải ra phân chai trái cây. Việc này phải làm luôn nếu không ngày mai phu nhân thấy sẽ chia phần lớn cho nhị công tử hoặc nếu không thì lại để phần cho lão gia.
Mà phu nhân quan tâm người khác như thế nên mới có được tình cảm đúng không?
Trước kia Bình bà tử đã từng hầu hạ hai vị phu nhân nhà giàu, chứng kiến các nàng từng được ân ái rồi bị vứt bỏ như giày rách. Từ chỗ cao đến thấp chỗ, lại từ thấp đến cao nhưng trái tim đã bị mài nhỏ, không bao giờ còn được như trước nữa. Bà ta nhìn một người bệnh c.h.ế.t còn một người chịu không nổi tra tấn mà phát điên rồi tự sát.
Còn vị này thì chưa từng có ân ái gì với lão gia, lúc nói chuyện nàng cũng chỉ cười cười hỏi han ân cần. Lão gia đi làm việc nàng cũng chưa từng hỏi hắn đi đâu, chỉ kiên nhẫn chờ hắn về sẽ giúp hắn tắm rửa, thay quần áo, trấn an những mệt nhọc của hắn. Những thứ còn lại nàng không hề tò mò vậy mà lão gia chỉ đến chỗ nàng nghỉ ngơi. Lúc còn ở trong kinh, những di nương thiên kiều bá mị kia chưa từng có thể dùng nước mắt để giữ bước chân hắn. Hắn chỉ trung thành đi về phía nàng.
Đây mới là tình cảm chân thật, những lời dễ nghe cũng không bằng ánh mắt nàng tiễn hắn đi xa, cũng không bằng hắn vạn dặm xa xôi nhờ người mang trái cây tới cho nàng. Hắn còn lo lắng để phần tốt nhất lại cho nàng ăn.
Nếu phải làm thì nên là tri kỷ đến tận xương, khiến người ta vứt bỏ không được. Đó mới là cao minh.
Bình bà tử chia trái cây được một nửa thì lại nhớ tới những chủ tử trong quá khứ của mình. Bà ta ngơ ngác nhìn đèn dầu nửa ngày, thẳng đến khi ngọn đèn nhảy lên mới phục hồi tinh thần, bật cười phân tiếp.
Quá khứ đã qua thì cho qua thôi, hiện giờ chủ tử này của bà ta là người nói một không hai. Những hứa hẹn với bà ta nàng nhất định sẽ làm được
*****
5000 đại quân đến Thiết Sa trấn khi màn đêm buông xuống. Nghỉ tới nửa đêm, bầu trời còn chưa sáng hẳn thì mùi đồ ăn đã theo gió sớm phiễu đãng bay tới.
Một tiểu binh buổi sáng bò dậy đi tiểu ngửi được mùi vị thì lập tức hít lấy hít để. Đôi mắt còn đang nửa khép của hắn đột nhiên trừng lớn, quên cả đi tiểu, đai lưng cũng chưa buộc đã cầm quần chạy về phía trước vài bước.Lúc thấy cách đó có ba mươi mấy cái xe bò đi tới thì hắn lập tức há miệng gào lên như gà trống, “Các ca ca, các ca ca, mau dậy đi, mau dậy đi, đồ ăn tới, đồ ăn tới kìa……”
Trong lều trại có không ít binh lính còn đang ngủ lơ mơ nghe thấy tiếng này thì bừng tỉnh. Bọn họ còn chưa tỉnh hẳn nên liên miệng mắng, “Thằng nhóc c.h.ế.t tiệt, ta đang mơ đẹp, đợi lát nữa ta đánh c.h.ế.t tên tiểu tử nhà ngươi……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-318.html.]
Nhưng lúc này nghe thấy có ăn thì cả đám lập tức thanh tỉnh, nhảy dựng lên, ôm cái bụng đói đến hoảng hốt, dùng chân đá đám anh em đang ngủ như lợn c.h.ế.t nói, “Ai da, nghé con, nhanh dậy mau, đồ ăn tới rồi kìa.”Bởi vì phải lên đường nên những người này đã lâu chưa được ăn đồ ăn nóng. Một lời này vừa ra thì lập tức một truyền mười, mười truyền trăm, không tới một hồi toàn bộ đại doanh đã ầm ĩ lên. Ngay cả trong chủ trướng, đám phó tướng đang ngồi với Uông Vĩnh Chiêu cũng nghe được động tĩnh này.
Phó tướng Từ Đào Kiệt rất là ngượng ngùng mà sờ sờ cái mũi, nhìn về phía tướng quân. Uông Vĩnh Chiêu buông tin tình báo trong tay rồi phất phất tay nói, “Các ngươi cũng đi ăn một ít đi, ăn no lại vào.”
Phó tướng nghe được thì lập tức ôm quyền đáp, “Mạt tướng tuân lệnh.” Nói xong hắn mang theo hai người nữa ra ngoài, dẫn binh lính cùng đi ăn cơm.
Giang Tiểu Sơn lấy mắt ngắm ngắm Uông Vĩnh Chiêu, mới vừa ngắm hai mắt đã thấy miệng lão gia nhà hắn nhẹ nhàng nhếch lên. Lúc này hắn mới vui tươi hớn hở mà đi tới cạnh cửa.
Quá nửa canh giờ, hắn ôm thức ăn tới, Uông Vĩnh Chiêu vừa thấy có năm chén đĩa nhỏ. Một bát cháo, một đĩa rau ngâm, một đĩa có hai cái bánh bao, một bát canh gừng, còn có một đĩa ớt cay xào thịt.
“Mọi người đều ăn thế này?”
“Đều như thế.” Giang Tiểu Sơn nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn ngoác miệng ra cười, “Thịt mỗi người được năm miếng, cháo ăn no, bánh bao ba cái, canh cũng uống no. Củ cải này thì cứ 200 người là một chậu nhưng cũng coi như đủ to, mỗi người cũng được một đĩa nhỏ này. Lão gia, củ cải này ăn ngon, ngài nếm thử xem.”
Uông Vĩnh Chiêu giơ tay cầm đũa nếm thử một miếng nhỏ, nhai nuốt rồi bưng bát cháo lên chậm rãi ăn cơm.
“Cái này phu nhân từng làm cho ngài ăn rồi phải không?” Giang Tiểu Sơn đứng bên cạnh hầu hạ, cười hì hì hỏi.
“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu hừ một cái mà đáp.
“Tướng quân, ngài không biết đâu, lúc bồn thịt nóng hổi được bưng ra thì đám sói con kia người nào cũng dại ra……” Giang Tiểu Sơn múa may tay chân kích động nói. Hắn đã nhiều tuổi nhưng vẫn chưa trưởng thành, chỉ hơi kích động đã lộ nguyên hình nói, “Còn may tướng quân mang theo Thanh hổ và Lam hổ doanh đứng kia nếu không bọn họ có thể lật trời là cái chắc! Ai da, lão gia, ngài mới vừa rồi không nhìn, lúc biết đây là ý của phu nhân muốn bọn họ ăn no bụng, cả đám không biết là mang ơn đội nghĩa phu nhân thế nào đâu.”
Hắn khoa tay múa chân vài cái nhưng không thấy Uông Vĩnh Chiêu có phản ứng gì thì héo rũ đi tới gần hắn nói, “Lão gia, phu thay ngài ra mặt mà ngài không vui hả?”
Uông Vĩnh Chiêu liếc hắn một cái, dùng chiếc đũa chỉ chỉ ra cửa ý bảo hắn cút ngay đừng có ồn ào nữa. Giang Tiểu Sơn được lệnh thì lập tức ủ rũ cụp đuôi lại, giống như chó nhà có tang mà khom lưng hành lễ rồi đi ra ngoài.
Đi ra cách đó thật xa, chắc chắn đại nhân nhà hắn không nghe được thì hắn mới căm giận nói, “Lúc nào cũng thế, cả ngày không thèm tươi cười, thế nên phu nhân mới tức đến cơm không nuốt trôi!”