XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 316

Cập nhật lúc: 2025-01-08 08:27:15
Lượt xem: 50

Ý là đứa nhỏ này sẽ hút khô tinh huyết của nàng sao? Trương Tiểu Oản nghe được thì cười khổ, “Lúc này mới có một tháng, ngài đừng nói lời này khiến ta sợ.”

“Y thuật của Hoàng Sầm rất cao minh.” Uông Vĩnh Chiêu mở mắt ra, nhìn bụng nàng, đôi mắt cuối cùng vẫn khó nén bi thương, “Mong lâu như vậy mới được.”

Dứt lời, hắn duỗi tay che mắt, cả người mỏi mệt không thể che giấu. Hắn quá mong đứa nhỏ này, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không thể lấy mạng của nàng đi đổi, chỉ có thể bỏ đứa nhỏ.

Trương Tiểu Oản nằm ở trên gối nhìn nam nhân bên cạnh một lúc rồi mới thở dài nói, “Chỉ là khả năng thôi, ngài chớ có tự mình dọa mình……”

Thấy Uông Vĩnh Chiêu nhìn mình, nàng hít hít mũi, khôi phục bình tĩnh nói, “Ta sẽ tự chăm sóc mình, đứa nhỏ cũng sẽ không có việc gì, ta cũng sẽ không có việc gì.”

Uông Vĩnh Chiêu duỗi tay ôm lấy nàng, qua một hồi hắn mới khàn giọng nói, “Như thế thì tốt.”

Đến ngày hôm sau, sáng sớm Uông Vĩnh Chiêu đã có việc gấp phải đi ra ngoài, Hoàng đại phu lại như cũ tới bắt mạch. Lúc ông ta xem mạch, Trương Tiểu Oản mở miệng nói, “Tối qua lão gia đã nói chuyện cho ta biết……”

“A?”

“Ngài ấy nói hài tử sẽ dần dần khiến ta héo mòn nên muốn bỏ đứa nhỏ.”

“Cái này……”

“Nhưng có một chuyện ta không biết nên muốn hỏi.”

“Ngài…… Hỏi đi……”

“Nếu lão gia không cần đứa nhỏ thì vì sao mỗi ngày còn cầm dược liệu trân quý hầm cho ta ăn?”

“Cái này……”

“Nói dứt khoát,” Trương Tiểu Oản nhàn nhạt nói, “Nếu ngài còn xem ta là phu nhân thì mau nói.”

Hoàng đại phu bất đắc dĩ, nhưng Uông Vĩnh Chiêu đã có lời trước, hiện nay phu nhân lại hỏi lời này nên ông ta cũng cả gan nói nhiều hơn, “Hiện tại ngài ăn nhân sâm là để lúc nào bỏ đứa nhỏ ngài sẽ không gặp nguy hiểm.”

“Nếu như hiện tại bỏ đứa nhỏ thì sao?”

“Cái này……” Hoàng đại phu cúi người, chắp tay, “Ngài sẽ rong huyết, giống như năm đó.”

“Sẽ rong huyết đến chết?” Trương Tiểu Oản dần dần thăm dò ra.

“Khả năng sẽ như thế.”

Trương Tiểu Oản thu tay, cũng gấp khăn để qua một bên. Nàng nhìn ánh sáng mặt trời rực rỡ bên ngoài cửa sổ, thật sự đẹp đến khiến người ta vui vẻ. Nàng không nhịn được cười cười nói, “Ta còn luyến tiếc chết.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-316.html.]

“Đại nhân cũng thế.” Hoàng đại phu cúi đầu, thấp giọng thở dài.

“Ta cũng luyến tiếc đứa nhỏ này.” Trương Tiểu Oản quay đầu nhìn ông ta đạm mạc cười nói, “Ta muốn có một cách chu toàn, cả ta và đứa nhỏ đều có thể sống.”

“Thủ hạ vô năng,” Hoàng Sầm quỳ xuống, gian nan nói, “Loại sự tình này thủ hạ không dám khẳng định. Nếu có cách thì thủ hạ đã sớm nói với đại nhân. Hiện tại ngài muốn bảo vệ đứa nhỏ thì cho dù tới lúc đó sinh hạ được, sợ là ngài cũng sẽ không sống nổi.”

“Loại sự tình này ai có thể nói chắc?” Trương Tiểu Oản vân đạm phong khinh nói, “Cùng ông trời đấu cả đời rồi, lần này ta cũng muốn đấu một lần xem sao.”

“Phu nhân……” Hoàng Sầm thất thanh kêu một tiếng.

“Không cần cho ta ăn nhân sâm nữa, thứ đó nóng, là vật lưu thông máu. Nếu thật sự phải bỏ đứa nhỏ mới một tháng đã nghịch ngợm đến mức này đi thì quá không công bằng với hắn. Ta phải lấy cái gì ra để bồi thường cho con ta đây?” Trương Tiểu Oản nói xong thì nở nụ cười, mặt mày đạm nhiên.Hoàng Sầm nghe xong thì ngẩng đầu liếc nhìn nàng, thấy bộ dáng bình tĩnh thong dong của nàng thì ông ta cũng thở dài môt hơi, dập đầu nói, “Thủ hạ đã biết.”

“Đứng lên đi.” Trương Tiểu Oản mỉm cười với ông ta rồi nói với Bình bà tử đang đứng cạnh cửa, “Bình bà, hôm nay ta không ăn chén cháo sâm kia nữa, đi múc một chén cháo trắng tới cho ta.”

Bình bà tử hành lễ với nàng đáp “Vâng” rồi nhẹ nhàng chạy ra ngoài. Đến trong viện bà ta nghiêng đầu nhìn vầng thái dương trên đầu, nặng nề thở dài. Mệnh số là thứ có người nào có thể định đoạt được chứ? Nếu không đấu một trận thì người như phu nhân sao có thể nhận thua?

******

Buổi trưa Đại Trọng tới báo số lượng nữ đầu bếp đã chọn đủ, hắn đã dẫn bọn họ làm việc được một lúc, hiện tại đã làm được một vạn bánh bao. Đêm nay đốt lửa một loạt bếp lò là có thể chưng xong, sáng mai đại quân vừa tới là đã có bánh bao nóng hầm hập ăn lót dạ, còn có cháo nóng nữa.

Trương Tiểu Oản nghe thấy thế thì cực kỳ vui mừng, khiến Đại Trọng cũng hưng phần theo. Mặt hắn đỏ lên, nhịn không được hỏi, “Ngài có muốn đi nhìn một chút không?”

“Không được, không được……” Nếu là hôm qua Trương Tiểu Oản có lẽ còn đi nhìn một chút nhưng hôm nay thì không được. Nàng cười nói, “Củ cải muối trước đó vài ngày đã được chưa?”

“Đã làm theo ngài dặn dò, tiểu nhân cũng nếm qua thấy có vị chua……” Đại trọng lập tức nói, “Tiểu nhân còn mang theo một đĩa tới cho ngài nếm thử.”

“Lấy lại đây đi……” Trương Tiểu Oản nói với hắn thì thấy hắn đã mang một hộp đồ ăn tới, bên trong để cái đĩa. Nàng vẫy tay bảo Bình bà, “Bình bà nếm thử xem.” Nói xong thấy Đại Trọng còn đứng thì nàng lại cười nói, “Ngồi đi, ngày thường cha ngươi cũng ngồi chỗ ta, không cần khách khí.”

Nói xong nàng vẫy tay với hắn để hắn ngồi xuống sau đó quay đầu nhìn Bình bà đang nếm củ cải muối.

Đại trọng biết nàng hiền lành nhưng không phải ai ở trước mặt nàng cũng có thể được ngồi xuống. Nàng nói lời này chứng tỏ đã công nhận vị trí quản sự của hắn. Vì cái này mà hắn vô cùng kích động lui lại mấy bước, tay vuốt cái ghế dựa phía sau vài lần rồi mới thử ngồi lên.

Nhà hắn có bốn huynh đệ nhưng chỉ có hắn cùng Tam đệ cơ linh là được phụ thân đón vào phủ. Hắn vào phủ đã 6 năm, cuối cùng cũng không làm cha thất vọng, có thể làm được việc quản sự trong phủ này.

Bên này Bình bà tử nếm qua thì gật đầu với Trương Tiểu Oản, “Hương vị đã được, cũng chua rồi.”

Trương Tiểu Oản lúc này mới yên tâm nói, “Vậy ớt cay đã mài thành bột chưa?”

“Đã mài rồi, đã mài rồi phu nhân.” Đại Trọng lập tức nói tiếp.

“Vậy là được, trộn chung với củ cải này để bọn họ làm món khai vị. Phải để bọn họ ăn no thì mới có sức làm việc.” Trương Tiểu Oản lại nói với Đại Trọng, “Đến lúc đó dùng chậu lớn đựng củ cải muối, ngươi nói rõ với bọn họ là không đủ bát, mọi người ăn chung, đừng tranh cướp là được……”

Lúc này Hứa Yến đúng lúc đi tới nghe Trương Tiểu Oản nói thế thì hành lễ sau đó tiến vào cười nói với nàng, “Cái này phu nhân yên tâm, đại nhân trị quân nghiêm khắc, dù có cho bọn họ gan hùm cũng không dám tranh đoạt. Bọn họ chỉ biết theo lệnh làm việc.”

Loading...