XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 311

Cập nhật lúc: 2025-01-08 08:22:42
Lượt xem: 47

Cung Hành Phong vung tay lên, vẫy lui mấy người trong phòng rồi mới mở rương ra cho Trương Tiểu Oản xem. Tổng cộng có năm rương, ba cái là vàng bạc châu báu, hai cái còn lại là sách.

“Hoài Thiện nói đây đều là vật hữu dụng, ngài xem qua sẽ biết ngay.” Cung Hành Phong lúc trước đã nghĩ sẽ nói là chỗ này rất nhiều nhưng hiện tại mở đồ ra mới thấy đồ cũng không nhiều lắm, hắn cũng có chút thẹn thùng.

“Đều là vật tốt……” Thấy một tướng quân trẻ tuổi như hắn lại còn thẹn thùng thì Trương Tiểu Oản không khỏi cười hòa nhã nói.

Cung Hành Phong nhìn đôi mắt ôn nhu mang ý cười của nàng sau đó ngượng ngùng mà gãi gãi đầu. Trương Tiểu Oản khom lưng lật đống sách, thấy đều là thuật tề dân, địa lý du ký linh tinh thì đứng dậy nói với Cung Hành Phong, “Sách này đều là ngươi và Hoài Thiện chọn sao?”

“Vâng, phần lớn là Hoài Thiện chọn, mạt tướng chỉ giúp một chút.”

“Sợ là cũng tốn nhiều tâm tư……” Trương Tiểu Oản thở dài nhu hòa nói với hắn, “Thật là đứa nhỏ ngoan, ngươi nghỉ ngơi một lát rồi ăn cơm.”

Cung Hành Phong ôm quyền đáp “Vâng” một tiếng rồi lại hắc hắc cười với Trương Tiểu Oản. Không đến bao lâu Đại Trọng đã cho người mang theo nước và thức ăn tới. Trương Tiểu Oản gọi thân tín của Uông Vĩnh Chiêu tới để bọn họ mang rương vào kho. Nàng ở bên này tiếp đón bọn họ, thấy thức ăn bày xong thì lại cùng bà Bảy và bà Tám đi tới nhà kho chọn mười bộ quần áo tới, cầm mấy khối vải đóng gói lại rồi đi về phòng lấy hai bộ quần áo làm cho Hoài Thiện cũng gói lại mang hết tới nhà chính để trên bàn.

“Xiêm y có một bộ áo bông mỏng, một bộ áo vải thường, các ngươi mỗi người có hai bộ, nếu là rộng thì chắp vá mặc tạm, nếu nhỏ thì để các bà bà đổi cho các ngươi……” Trương Tiểu Oản quay đầu lại nói với mấy người kia, thấy đám binh sĩ trong miệng còn nhét bánh bao nhưng lại muốn đứng dậy quỳ với nàng thì vội xua tay, “Đều ngồi đi, đến chỗ ta không cần mấy nghi lễ này. Chỗ ta không giống chỗ khác, các ngươi đều là người của Hoài Thiện, thì cũng là người của Uông phủ, đừng đa lễ.”

Nói xong nàng lấy quần áo ra để bà Bảy và bà Tám đưa cho đám binh sĩ ướm thử. Ánh mắt nàng không tồi, chỉ đảo qua vài lần đã chọn được quần áo đều vừa vặn, không có ai bị nhỏ. Có hai người lấy phải đồ hơi rộng nhưng cũng không sao, cả hai nhìn đều còn nhỏ, ngày sau chắc còn lớn nữa, đến lúc đó lại mặc.

Thấy vậy Trương Tiểu Oản không nhịn được nở nụ cười, gói xiêm y cho mỗi người, lại dặn dò bà Bảy và bà Tám để ý để chút nữa bọn họ đừng lấy nhầm.

“Sẽ không, sẽ không, bọn thuộc hạ đều biết rõ, vừa rồi cũng nhìn kỹ hai bộ nào là của mình nên ngài đừng lo lắng.” Cung Hành Phong liên tục xua tay, cười nói.

Trương Tiểu Oản cũng cười vẫy tay với hắn, “Ngươi lại đây.”

Nàng mở tay nải đã đóng gói ra rồi nói với hắn, “Ngươi là nghĩa huynh của Hoài Thiện, chiều cao cũng giống hắn không sai mấy. Đây là quần áo mới ta làm cho hắn, lần này ngươi mặc của Hoài Thiện nhé, đợi đến lần sau nghĩa mẫu sẽ làm cho ngươi quần áo mới sau.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-311.html.]

Cung Hành Phong cười, không nói chuyện mà chỉ gật mạnh đầu. Đợi hắn sờ qua hai bộ quần áo kia rồi mới nhẹ nhàng nói với nàng, “Ngài biết bọn thuộc hạ chỉ nghỉ được nửa ngày lại phải đi đúng không?” Nếu không sao lúc nãy nàng ra cửa lại bảo vị quản gia kia đi chuẩn bị 30 cân thịt chín gói vào giấy dầu, bây giờ còn đưa quần áo tới.

“Sao lại không biết……” Trương Tiểu Oản khẽ thở dài, không nói thêm gì chỉ đáp, “Ăn xong rửa mặt mũi chân tay sạch sẽ rồi mặc quần áo mới vào nghỉ ngơi một chút rồi lại lên đường. Lúc đi cứ nói với quản gia một tiếng là được, không cần phải từ biệt ta.”

Mấy người này cho dù trước khi tới đã rũ sạch cát trên người nhiều nhất có thể nhưng vừa ngồi một hồi thì cát trên giày, trên người lại rơi xuống không ngừng. Bọn họ nhìn qua đều mạnh mẽ, Cung Hành Phong còn là anh em kết nghĩa của Hoài Thiện nên bọn họ hẳn đều là tinh binh.

Quần áo bên ngoài của bọn họ nhìn qua cũng sạch sẽ gọn gàng nhưng những chi tiết nhỏ lại chẳng thể giấu được. Hẳn là bọn họ vội vã lên đường đến đây, nếu đã thế thì làm sao có chuyện sẽ ở lại lâu được chứ? Sợ là con nàng không yên tâm những thứ lặt vặt này, lại không thể tự mình tới nên mới để người hắn tín nhiệm mang đến cho nàng.

Những người này vì hai mẹ con họ mà vội vàng một chuyến, cũng thật là vất vả.

“Mau ăn cho xong đi……” Thấy Cung Hành Phong bất động, Trương Tiểu Oản cười nói với hắn.

Cung Hành Phong đỏ mắt, vươn tay giúp Trương Tiểu Oản buộc xong tay nải rồi cầm trong tay cười với nàng sau đó mới quay lại bàn ăn tiếp. Nửa đêm hôm đó hắn mang theo đám binh lính lại vội vã lên đường.

Khi ngựa được dắt đến cho bọn họ thì đã được cho ăn no, cũng được tắm sạch. Cung Hành Phong mang theo mấy người chắp tay vái hậu viện từ xa để bày tỏ lòng biết ơn sau đó vội lên ngựa đi. Đợi qua mấy ngày bọn họ về tới chỗ Hoài Thiện, vừa thấy mặt và nói xong chuyện công Cung Hành Phong đã vỗ mạnh lên vai Uông Hoài Thiện cảm thán, “Mẫu thân đệ quả thật là người tốt.”

“Ha ha,” Uông Hoài Thiện vừa nghe thế đã cười đắc ý vui sướng lộn nhào một cái rồi mới đứng bên cạnh Cung Hành Phong vỗ vai hắn nói, “Ta đã nói với huynh rồi mà, trên đời này không có vị mẫu thân nào tốt hơn mẫu thân ta.”

“Phải,” Cung Hành Phong thừa nhận cười nói, “Mẫu thân đệ nói ta cũng là con bà ấy nên có thể gọi bà ấy là nghĩa mẫu……”

Mặt Uông Hoài Thiện cứng đờ, tươi cười thiếu chút nữa không giữ được. Qua một hồi hắn sờ sờ mũi, có chút không tình nguyện lắm nói, “Nghĩa mẫu thì nghĩa mẫu, nói sao thì chúng ta cũng đã kết nghĩa huynh đệ, để huynh gọi một tiếng nghĩa mẫu cũng không quá……”

Cung Hành Phong mắt lé cười nhìn hắn. Uông Hoài Thiện lại ưỡn n.g.ự.c tức giận nói, “Nhìn cái gì mà nhìn? Mẫu thân ta không chỉ có một đứa con nuôi là huynh, Đại Bảo nhà Đao thúc cũng là con nuôi của nàng. Con nuôi nàng có nhiều lắm, không hiếm lạ một mình huynh đâu.”

Cung Hành Phong nghe được thì hắc hắc cười rộ lên, Uông Hoài Thiện lại mặc kệ, vỗ vai hắn đi đến doanh trường. Không được vài bước thì đã vội ghé sát hỏi, “Mẫu thân ta có nói gì với huynh hay có gửi gì cho ta không?”

“Có nói,” Cung Hành Phong không trêu hắn nữa mà chỉ thản nhiên nói, “Nghĩa mẫu nói đệ tính tình hư nhưng tâm địa tốt, để ta chăm sóc đệ một chút. Còn có một lá thư được gửi cho đệ đó.”

Loading...