XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 300

Cập nhật lúc: 2025-01-08 07:58:12
Lượt xem: 45

Đương nhiên, về mối quan hệ của Tĩnh Hoàng và Uông Vĩnh Chiêu thì Trương Tiểu Oản cũng chủ yếu phỏng đoán. Nàng không nói những ý tưởng này ra với Uông Vĩnh Chiêu. Nàng không biết mình đoán được bao nhiêu phần chân tướng, có đôi khi nàng cảm thấy quan hệ của bọn họ phức tạp hơn nàng nghĩ nhiều. Những gì nàng biết chẳng qua chỉ là một phần của tảng băng chìm mà nàng nhìn thấy được.

Ngày thường nàng cũng sẽ không quá hay hỏi Uông Vĩnh Chiêu chuyện triều đình, ngẫu nhiên nàng sẽ hỏi một hai câu mà dù người khác có nghe được thì cũng chỉ cho rằng nàng đang quan tâm phu quân mà thôi. Sẽ chẳng ai cảm thấy nàng đang quan tâm quá đáng tới chuyện triều đình.

Mặt khác nàng cũng dùng loại thái độ này duy trì chút khoảng cách cần có với Uông Vĩnh Chiêu. Vợ chồng hiểu biết lẫn nhau, tuy hai mà một không phải chuyện xấu nhưng đến chỗ nàng lại chỉ gia tăng thêm gánh nặng cho nàng. Nàng gánh vác đã đủ nhiều, không muốn quản chuyện của Uông Vĩnh Chiêu mà hắn cũng có rất nhiều việc mà không phải một nữ nhân như nàng có thể gánh vác.

Thái độ của Uông Vĩnh Chiêu đối với việc này là thế nào nàng cũng không tìm tòi nghiên cứu. Nàng và hắn có thể thân mật đến trình độ hoạn nạn nâng đỡ, nói chuyện việc nhà như hiện tại đã là thỏa hiệp lớn nhất của nàng rồi. Nếu lại đi thêm nữa thì chính là vùng cấm của nàng, nơi mà Tiểu Lão Hổ của nàng còn không thể bước vào thì Uông Vĩnh Chiêu đương nhiên cũng không thể vào.

Chuyện tới hiện giờ thì phương thức ở chung hiện tại chính là tốt nhất.

Nàng cầm khăn thêu trong tay, ngẩng đầu thì thấy Uông Vĩnh Chiêu giống như sắp ngủ vì thế nàng đi cầm một cái chăn mỏng tới đắp cho hắn. Vừa tới gần hắn đã mở mắt nhìn.

“Hôm nay không đi Binh Bộ thì ngài ngủ tiếp đi.” Trương Tiểu Oản cúi người sửa tóc mai bên sườn cho hắn rồi cười nói.

“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu khẽ lên tiếng sau đó nhắm mắt.

Lúc này, gió nhẹ thổi tới mang theo mát mẻ, Trương Tiểu Oản xoay người nhìn về phía sân, thấy bầu trời thu trong trẻo. Lúc này nàng bừng tỉnh nghĩ không biết con cả của mình khi nào mới về.

Không thể ngờ, nhoáng cái 18 năm đã trôi qua. Nàng cũng đã tới cái thế gian này 25 năm. 25 năm rồi đó, thật như bóng trăng qua khe cửa. Nàng đã ở đây 25 năm, sinh mệnh cũng đã biến thành bộ dạng khác. Nàng cũng đã quen ngồi ở hậu viện này, ngẩng đầu chỉ có thể thấy được bầu trời bé bằng bàn tay.

Năm tháng quả là đáng sợ.Trương Tiểu Oản ngẩng đầu nhìn trời mỉm cười sau đó duỗi tay lau nước mắt, lắc đầu tự giễu mà cười. Sau đó nàng nhấc chân đi nhà chính, rồi vòng qua tiểu viện xem Hoài Mộ nhà nàng đã tỉnh chưa. Sắp tới giờ hắn phải dậy đi học với tiên sinh rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-300.html.]

*******

Vào tháng 9 ve kêu hung hăng nhất, còn hung hăng hơn cả vào chính hè, nhưng thời tiết thì mát mẻ hơn, người ta cũng không đổ mồ hôi nhiều như tháng 7, tháng 8 nữa. Không ít người bởi vì mùa hè không ăn được gì mà giảm cân thì lúc này lại ăn uống tốt lên vì thời tiết mát mẻ.

Hôm nay lúc ăn cơm trưa Hoài mộ không giống mấy ngày trước ăn ít mà lần này một hơi ăn hết một bát cơm khô. Ngược lại Trương Tiểu Oản đang ăn cơm thì thấy dạ dày chua chua, nôn rất nhiều lần. Không bao lâu sau Uông Vĩnh Chiêu ở trong cung nghe được tin Giang Tiểu Sơn chạy tới báo thì lập tức trở về, mang theo ngự y.

Ngự y xem mạch rất nhiều lần, sau đó đành căng da đầu nói với vị Uông Thượng Thư lúc này đang cười tươi rói, thái độ thân thiện khác hẳn rằng, “Phu nhân tì vị suy yếu, ăn hai thang thuốc thì sẽ khỏi.”

Mặt Uông Thượng Thư lập tức lạnh xuống không khác gì một khối băng, đôi mắt mang theo ý cười cũng lật một phát thành d.a.o găm. Trương Tiểu Oản nghe xong lời này thì thu tay lại, cầm khăn che miệng, mắt không liếc hắn một cái nào, miệng thì không nhịn được thở dài.

Uông Vĩnh Chiêu nghe được tiếng thở dài thì quay đầu qua nhìn nàng. Trương Tiểu Oản lại không dám nhìn thẳng hắn mà lập tức rũ mắt.

Trong lòng Uông Vĩnh Chiêu khó chịu nhưng qua một hồi hắn vẫn bình tĩnh gọi Thính quản gia đến tiễn ngự y. Thái y trở về cung báo lại chuyện trong phủ Thượng Thư cho hoàng đế thì ông ta cười một lúc lâu mới thưởng cho ngự y bạc.

Thái y cáo lui rồi thì đại thái giám bên người hoàng đế cũng hơi buồn cười nhẹ giọng nói, “Càng muốn thì càng không tới, Uông đại nhân sợ là gấp lắm rồi.”

Hoàng đế nghe xong lại cười ha ha vài tiếng, cười xong ông ta lại lạnh mặt nghiêng đầu nói với đại thái giám, “Hắn một hai muốn con do Trương thị sinh ra là để giả vờ tình thâm nghĩa trọng hay vì thực sự thích Trương thị?”

“Nhìn bệ hạ nói lời này,” đại thái giám lắc đầu với bệnh đa nghi lại phát tác của Tĩnh HSu đó nói tiếp, “Nghe Binh Bộ đại nhân nói vì chuyện này mà Uông đại nhân đã gấp đến độ đầu lưỡi cũng nổi nhọt. Ngày mai ngài truyền người vào cũng đừng trào phúng ngài ấy nữa, ngày này ngài đã không trào phúng ngài ấy mấy lần rồi. Nếu lại nói nữa sợ là Uông đại nhân sẽ giả bệnh không đi Binh Bộ làm việc nữa đâu.”

Đại thái giám tận tình khuyên bảo khiến Tĩnh Hoàng nghe đến vui vẻ, rồi cười nói vài lời. Ông ta dựa vào long ỷ nằm một lát mới lười nhác nói, “Trẫm chỉ có chút thú vui này, nếu hắn thật sự tình thâm nghĩa trọng thì trẫm cũng ngại xuống tay thu thập hắn. Thế này là tiện cho hắn rồi, trẫm nói hắn vài câu thì sao chứ.”

Loading...