XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 30

Cập nhật lúc: 2024-12-11 10:56:30
Lượt xem: 157

Lưu Tam Nương là người chịu nhịn giỏi, nếu không lúc trước bà cũng không thể vì mượn mấy ống gạo mà ngồi ở nhà mẹ chồng nửa ngày để nhìn sắc mặt nhà người ta, không mượn được không đi.

Cho nên mặc cho Trương Đại Nương muốn c.h.ế.t muốn sống mà mắng thì bà cũng không nói một lời, cứ đứng ở kia thờ ơ như khúc gỗ.

Trương Tiểu Oản cũng nhìn ra là người mẹ này của nàng không có tình cảm gì với bà mẹ chồng lợi hại, mà cha nàng hẳn là cũng thế.

Tối hôm qua nàng biết được 5 ống gạo nhà nàng mượn chưa đến hai tháng mà phải trả 7 ống. Cho vay nặng lãi cũng không đến mức ấy! Chỉ cần nhìn vào đó đã biết hai bên có tình cảm gì. Lúc trước Lưu Tam Nương đi mượn gạo cũng là vì Trương Tiểu Oản đã đói đến mức bất tỉnh. Lưu Tam Nương mượn khắp thôn không được nên mới bất đắc dĩ tới nhà cha mẹ chồng.

Vừa đến lúc thu hoạch, nhà nào cũng hết gạo, chỉ có vợ chồng Trương lão là có nhiều ruộng nên lương thực cũng nhiều. Hai ông bà lão ăn cũng ít nên ngoài số lương thực cấp cho gia đình Trương lão đại thì số còn lại cũng đủ hai người ăn một năm. Vì thế cả thôn Ngô Đồng cũng chỉ có nhà họ có chút lương thực dư thừa. Lưu Tam Nương không thể không đến nhà họ mượn, mặc dù bà cũng không muốn thế. Mượn của nhà khác thì cho dù tính lãi cũng không đến mức mượn 5 ống, phải trả 7 ống.

Trương Đại Nương mặt không đỏ, cũng không thở gấp, hoàn toàn không có chút xấu hổ nào. Tối hôm qua nói đến chuyện lương thực cả nhà liền nói đến chuyện này. Trương A Phúc không nói một chữ, chỉ ngồi xổm một bên, không bênh mẹ mình một câu nào. Nàng có thể nhìn ra dù không hận nhưng ông cũng chẳng có cảm tình gì với cha mẹ đẻ.

Hôm nay Trương Đại Nương lại tới ầm ĩ chuyện này, Lưu Tam Nương thì vẫn im lặng như thường ngày, còn Trương Tiểu Oản ở bên cạnh nhịn rồi lại nhịn. Nàng thấy Trương Đại Nương gào thét nói, “Tiền đâu? Ở đâu? Để cho đám phá sản các ngươi giữ chi bằng để ta giúp A Phúc cầm.”

Bà ta dám nói câu không biết xấu hổ này sao?! Trương Tiểu Oản tức giận đến mức cười lạnh. Rốt cuộc nàng nhịn không được, dù sao người cả thôn đều biết nhà mẹ đẻ của Trương A Phúc có lão đại là bảo bối, con gái út là châu ngọc, chỉ có đứa thứ hai là cục phân thối tha, bị ghét bỏ. Thế nên cho dù nhà nàng có làm ầm ĩ với bọn họ thì cũng chẳng ai quan tâm lắm.

Dù sao bà ta làm mẹ, làm bà nội còn không sợ láng giềng chê mình bất công thì nhà bọn họ cần gì phải giữ lễ với cái loại người không biết xấu hổ này?

Cùng là con, làm sao bà ta lại có thể bất công đến mức này chứ? Trương Tiểu Oản đã từng gặp rất nhiều loại cực phẩm, mà hiện tại không may lại gặp phải một kẻ như thế. Hiện tại bị người ta đẩy đến chân tường thì nàng không muốn nhịn nữa. Trương Tiểu Oản đứng đằng trước Lưu Tam Nương, “Nhà ta có tiền hay không thì liên qua gì tới bà? Bà cho chúng ta mượn 5 ống gạo mà đòi lại bảy ống. Đây là tống tiền chứ là gì. Hiện tại bà còn muốn đánh tới, muốn đem cả nhà chúng ta bức tử mới chịu được sao…… Bà đúng là đồ tâm địa độc ác!”

Nàng cao giọng mà hét, vừa lúc có người trong thôn chạy đến xem kịch. Bọn họ vừa nghe thấy tiếng nói thì lập tức bu đến cạnh cửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-30.html.]

Trương Đại Nương nghe thấy lời này, lại thấy nhiều người đến, tròng mắt vừa lật đã ngồi xuống đất, vỗ đùi gào thét, “Các hương thân nghe mà xem, nhìn mà xem, ta có lòng tốt cho nhà chúng mượn lương thực, thế mà chúng dám nói ta muốn độc c.h.ế.t người. Ông trời ơi, ta đã tạo cái nghiệt gì mà đẻ ra một kẻ như Trương A Phúc, đúng là đám con cháu bất hiếu mà……”

Đầu tiên Trương Tiểu Oản bị động tác của bà ta dọa cho ngẩn người, nhưng nàng lập tức phản ứng lại. Căn cứ theo kinh nghiệm kiếp trước nàng biết ở thời điểm này không thể thua khí thế được.

Thấy lão bà kia quá mức vô sỉ, nàng cũng lập tức quỳ trên đất mà khóc rống lên, “Các thúc các thím đều biết nhà ta chỉ có hai mẫu đất bạc màu, đều là do nãi nãi không cần nữa mới chia cho chúng ta.

Mẫu thân vì không muốn cả nhà c.h.ế.t đói mới phải đi mượn lương thực. Năm trước Chu thím thấy nhà ta đáng thương nên cho nhà chúng ta mượn sáu ống lương thực. Ống nhà bọn họ lớn, nhà chúng ta nhỏ, lúc trả mẫu thân mang bảy ống qua nhưng Chu thím còn lén trả lại một ống. Mấy ngày hôm trước nãi nãi mang theo ống lương tới đòi nợ. Năm ống gạo mà bà ấy đòi lấy bảy ống, lương thực còn lại chẳng đủ ăn trong hai tháng. Chu thím và nhà chúng ta không thân không thích mà còn đáng thương chúng ta hoàn cảnh khó khăn. Thế mà bà ấy làm bà nội mà không quan tâm cả nhà ta có

chết đói hay không. Người lớn có đói cũng không sao, nhưng Tiểu Bảo và Tiểu Đệ còn có đứa nhỏ trong bụng mẫu thân còn phảisống chứ. Hiện tại bà ấy thấy mẫu thân đem bán vòng bạc hồi môn lấy tiền chữa bệnh cho ta thì lập tức phải tới nhà của chúng ta đòi tiền.

Đây là muốn mạng người mà, thúc và thím mau nhìn xem bà ấy đối xử với nhà chúng ta thế nào. Hôm nay bà ta đến là muốn g.i.ế.c người chứ còn gì……”

“Nói vớ vẩn, mẫu thân ngươi làm gì có vòng bạc!” Trương Đại Nương vừa nghe thấy lời này thì cũng vội kêu gào, miệng há to mà cãi.

“Mẫu thân ta có vòng bạc hay không sao bà biết?” Trương Tiểu Oản bất chấp tất cả, không quan tâm người trong thôn nghĩ mình thế nào. Nàng muốn nhân dịp này dứt khoát xé rách mặt để về sau Trương Đại Nương không dám đánh đến nhà bọn họ nữa.

“Chẳng lẽ bà coi của hồi môn của mẫu thân ta thành của bà chắc? Nếu không làm sao bà biết rõ thế?”

Đây là mẹ chồng mưu đồ đoạt của hồi môn của con dâu chứ sao. Nếu không thì làm sao bà ta biết rõ thế được? Trong thôn có mấy người mới gả chồng đến lập tức thấy đồng cảm, bọn họ cũng nhịn không được nhìn về phía mẹ chồng nhà mình.

Loading...