XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 294
Cập nhật lúc: 2025-01-08 07:54:55
Lượt xem: 63
Vì thế Uông Vĩnh Chiêu giận đến nỗi làm người thả chó ra cắn c.h.ế.t tên khất cái kia, đồng thời phái người về phủ bảo đám hạ nhân ngậm chặt miệng.
Ai ngờ còn chưa tới hai ngày, vào buổi sáng hôm nay lúc hắn ở Binh Bộ thì nghe thấy hạ nhân trong nhà tới báo phu nhân đã mặc xong xiêm y của cáo mệnh phu nhân, muốn vào cung gặp Hoàng Thượng.
Ở thượng thư phủ, ngoài Bình bà tử Trương Tiểu Oản không muốn dùng người hầu nào nữa. Nàng cũng không rõ bối cảnh của những người đó, mà đối với những người không hiểu rõ thì nàng tự nhiên không thể hoàn toàn tin. Nàng chỉ tin một ít người nàng hiểu rõ.
Cho nên đồ ăn phòng bếp làm đưa tới trong viện cho nàng đều là đồ của Hồ gia thôn mang tới. Hôm nay có người của Hồ gia thôn tới đưa đồ ăn, nhưng người kia hoảng tới nỗi đồ cũng chưa bỏ xuống đã vội tới báo tin đồn nghe được trên phố cho nàng.
Trương Tiểu Oản tiễn bà ta đi rồi thì ngồi ngây ra nửa ngày. Sau đó nàng dứt khoát thay quần áo, cầm miếng ngọc Tĩnh Phượng Hoàng Hậu cho nàng rồi vào cung cặp Hoàng đế.
Vừa đến cửa cung nàng báo một tiếng khiến thủ vệ kinh ngạc đến mắt đều trợn lên. Sau một hồi do dự hắn mới đi vào giúp nàng thông báo. Không bao lâu sau thật sự có thái giám đi tới dẫn nàng vào. Trong lòng Trương Tiểu Oản lúc này ít nhiều đã có tính toán.
Đợi tới khi thấy hoàng đế, hành lễ xong nàng mới dâng miếng ngọc kia lên. Nàng cúi đầu, người phía trên kia nói, “Uông Trương thị, ngươi cũng biết ngươi chưa được truyền đã tự tiện tiến đến cửa cung là tội lớn đúng không?”
“Thần thiếp biết……” Trương Tiểu Oản nghe thấy thế thì yên lặng rớt nước mắt, “Nhưng thần thiếp không tới thì Thiện Vương sẽ không có mẫu thân, phu quân cũng không có ph unhân, Hoàng Thượng ngài không biết……”
Nàng đang muốn khóc lóc kể lể những lời đã chuẩn bị tốt thì nam nhân phía trên đã đánh gãy lời nàng, giống như mệt mỏi nói, “Thôi, trẫm biết ngươi vì sao tới……”
“Hoàng Thượng.” Trương Tiểu Oản lúc trước còn có bảy tám phần chủ ý thì lúc này lập tức cảm thấy bất an.
“Ngươi nói cho trẫm ngọc này sao Hoàng Hậu lại cho ngươi?”
Trương Tiểu Oản nghe xong thì do dự một chút, cuối cùng vẫn cười khổ một tiếng mới kể ra tình hình lúc đó.
“Năm đó ngài còn ở Vân Châu và Thương Châu chinh chiến……” Trương Tiểu Oản nuốt nuốt nước miếng để làm dịu cổ họng khô khốc. Nhưng lúc nàng cất giọng thì tiếng nói vẫn khàn khàn, “Hoàng Hậu lúc đó vẫn là Vương phi của ngài, có lần nàng sốt cao, ban đêm nàng phái người cầm ngọc bội này tới nhờ thần thiếp mời một vị đại phu râu bạc tới. Thần thiếp tìm người cho nàng, cũng dẫn người qua. Lúc ấy đại phu kia không chịu viết phương thuốc nhưng bị Vương phi dùng kiếm uy h.i.ế.p nên đành phải viết phương thuốc. Lúc màn đêm buông xuống Vương phi không còn sốt nữa, mà đại phu kia lại nói muốn viết thư cho ngài nên bị Vương phi g.i.ế.c luôn.”
Nói đến đây Trương Tiểu Oản chống tay lên mặt đất hồi lâu, giọng nàng cất lên, cắt qua không gian tĩnh lặng trong đại điện, “Sáng ngày hôm sau thần thiếp thấy Vương phi mặc áo nên tiến lên giúp nàng đeo ngọc bội nhưng nàng lại để thiếp thân cầm giúp nàng miếng ngọc bội này……”
“Khi đó, Vương phi nói để thần thiếp cầm giúp nàng trước, cũng để thiếp thân nhắc nhở nàng đời này đã g.i.ế.c bao nhiêu người vô tội.” Nói đến phía sau, giọng Trương Tiểu Oản cũng trở nên u ám, lạnh băng không chút tình cảm, “Ngày ấy Vương phi vào cung. Sau đó thần thiếp nghe nói Hoàng Hậu khi đó nói phấn trên người Vương phi quá nhiều khiến bà ta bị ho vì thế phạt Vương phi quỳ một ngày……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-294.html.]
Nàng dứt lời lời này thì thấy người trên ngôi cao ho khan một tiếng. Không đến một chớp mắt đã thấy đại thái giám cao giọng kêu ngoài cửa, “Mau gọi ngự y, mau, mau mau!”
Trương Tiểu Oản không ngẩng đầu, lúc vài người xông tới nàng quỳ sang một bên. Từ trong lời nói của bọn họ nàng nghe thấy hoàng thượng vừa hộc máu. Nghe thấy điều này tâm nàng lạnh lẽo, nhưng khóe mắt lại vô cớ rơi nước mắt.
Năm đó Tĩnh Vương phi vì Tĩnh Vương mà dù biết rõ sống không nổi 5 năm nhưng vẫn phải uống thuốc kia rồi bò đến hoàng cung để Hoàng Hậu lúc đó nhục nhã. Chẳng lẽ bà ấy làm tất cả những điều đó chỉ để đổi lại lúc này nam nhân bà ấy yêu nhất hộc m.á.u vì mình sao?
Ở dưới đất vàng kia bà ta có vui không nhỉ?
Năm đó nàng giúp Tĩnh Vương phi một phen, không lường trước đến nàng cũng bị báo ứng phải rơi vào đường cùng, không thể không đi một nước cờ hiểm. Có như thế nàng mới có cơ hội hòa nhau một phen.
Nhưng nàng cầm ngọc bội tới, chưa kịp nói ra lời muốn nói thì đã nghe thấy hoàng đế hộc máu. Lúc này nàng cảm thấy cực kỳ mệt mỏi……
Trương Tiểu Oản rúc ở một bên ghế, cúi đầu quỳ gối, nghe thấy tiếng bước chân tới lui lo âu thì đột nhiên lại cảm thấy chẳng sao hết.
Có lẽ nếu bây giờ nàng c.h.ế.t thì Uông Vĩnh Chiêu sẽ vì luyến tiếc nàng mà bảo vệ trông chừng Hoài Thiện giúp nàng. Còn Hoài Mộ tự nhiên sẽ được hắn yêu quý, đợi vài năm nữa, qua lâu rồi hắn sẽ có mỹ nhân mới. Hoài Thiện của nàng lúc đó trải qua thống khổ rồi sẽ lại đứng thẳng một thân ngạo cốt mà đi tiếp. Rồi hắn sẽ có vợ con, sẽ có đứa nhỏ thông tuệ giống hắn. Đến lúc đó thế sự sẽ là một bộ dáng khác.
Có hay không có nàng kỳ thật cũng chẳng qua trọng như thế, bởi vì đợi nỗi thương tâm này qua đi thì người ta nên sống thế nào vẫn sẽ sống như thế.
Giống như hoàng đế hiện nay, cho dù vì chuyện xưa mà hộc m.á.u thì thế nào? Đợi quay đầu lại ông ta vẫn làm hoàng đế, ngày xưa Tĩnh Vương phi đối với ông ta thâm tình cũng chẳng ngăn được ông ta đi ôm ấp mỹ nhân mới.
Ai cũng quan trọng nhưng nói ra hết rồi thì ai cũng trở nên không còn quan trọng nữa. Người ta có thống khổ thì chẳng phải cũng luôn sống sót thật tốt đấy sao?
Trương Tiểu Oản tự giễu mà cười cười, một khắc kia nàng chẳng nghĩ được gì, chỉ thoi thóp rũ đầu dựa vào chân ghế.
Nhưng vào lúc này có tiếng bước chân nhẹ nhàng đi gần về phía nàng, đợi người nọ ngồi xổm xuống, hơi thở khổng lồ quen thuộc bao lấy nàng thì nàng đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc mà nhìn nam nhân kia. Sáng sớm nay nàng còn dùng tay mớn trớn cái trán của hắn, mà lúc này nàng chỉ có thể lắp bắp nói, “Ngài…… sao ngài lại tới đây?”
“Ừ, ta tới rồi.” Uông Vĩnh Chiêu nhàn nhạt quét mắt nhìn nàng sau đó cởi áo choàng ra khoác cho nàng.
Áo choàng này có hơi ấm trên người hắn, Trương Tiểu Oản cười khẽ rồi nhẹ nhàng nói, “Ngài cũng là kẻ ngốc, bây giờ đã là tháng 6, áo choàng này ta chỉ khoác cho ngài lúc sáng sớm để tránh sương sớm, sao đến giờ ngài còn mặc trên người làm gì?”