XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 283

Cập nhật lúc: 2025-01-07 10:32:31
Lượt xem: 45

Cùng ngày đó cửa Uông phủ đóng chặt, Uông Vĩnh Chiêu lệnh cho người thẩm vấn người trong viện của Uông Hàn thị một lượt, xác định không có tin sót lại mới thôi.

Có thân tín của Uông Vĩnh Chiêu tham gia khiến cả Uông phủ là một mảnh sát khí, đến những nô bộc không dính dáng nhìn thấy cảnh này thì trong lòng cũng không ngừng run lên.

Uông phủ lúc này từ trên xuống dưới đều bị tra quá một lần. Trương Tiểu Oản mang theo Uông Dư thị thanh tra nha hoàn và bà tử có thể ra ngoài của các viện còn đầu kia Uông Vĩnh Chiêu để ba đứa em trai của mình dặn vợ kiểm tra kỹ hậu viện, phàm là những kẻ không biết giữ miệng, tâm tư khó dò thì đều phải nghĩ biện pháp tìm cách xử lý.

Chiều tối hôm đó, lúc mặt trời còn chưa xuống núi, Trương Tiểu Oản đi theo Uông Vĩnh Chiêu đến chỗ Uông Hàn thị.

Lúc này Uông Hàn thị bị trói tay trói chân, miệng cũng bị nhét giẻ. Vừa nhìn thấy bọn họ bà ta đã a ô kêu lên rồi nhìn Trương Tiểu Oản với đôi mắt ngoan độc như cũ. Có điều khi nhìn Uông Vĩnh Chiêu thì trong đôi mắt bà ta lại tràn đầy cầu xin thống thiết. Không đến một lát hốc mắt bà ta đã có nước mắt chảy ra.

Thấy thế Trương Tiểu Oản càng thêm trầm mặc. Nàng lui ra phía sau nửa bước, đem cả người mình lui đến sau Uông Vĩnh Chiêu.

“Để lão phu nhân nói.” Uông Vĩnh Chiêu nhàn nhạt lên tiếng, lúc này có thân tín của hắn tiến lên lấy miếng giẻ trong miệng bà ta ra.

Uông Hàn thị vừa được giải phóng miệng thì đã hung hăng nhổ lên mặt tên nô tài. Kẻ kia lau mặt, trầm mặc lui xuống. Giang Tiểu Sơn đứng ở một bên, trên khuôn mặt thích cười của hắn lúc này cũng là rét lạnh.

“Đi xuống đi.” Uông Vĩnh Chiêu lại mở miệng.

Toàn bộ nô tài trong phòng đều lui xuống, cửa cũng được đóng lại. Lúc này Uông Hàn thị rơi lệ thống khổ mà gọi hắn, “Chiêu nhi, Chiêu nhi, con ta……”

“Sao ngài không cắn lưỡi đi?” Nghe bà ta ai thán gọi hắn, Uông Vĩnh Chiêu lại chỉ nhàn nhạt mà nói ra những lời này. Sau đó hắn đạm mạc nói tiếp, “Vừa rồi ta còn đang nghĩ phải mua cho ngài một bộ quan tài tốt nhất.”

“Ngươi, ngươi là cái đồ súc sinh đáng xuống địa ngục…… Súc sinh……” Uông Hàn thị vừa nghe thấy thì ngây người, thân thể mới vừa nhỏm dậy lại ngã xuống giường, miệng chửi tàn nhẫn khiến động tác cởi trói cho bà ta của Uông Vĩnh Chiêu cũng dừng lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-283.html.]

Qua một hồi, dưới ánh mắt lạnh như băng của Uông Vĩnh Chiêu bà ta cười ha hả một hồi sau đó quay đầu lại ngoan độc nhìn hắn nói, “Ta đúng là uổng công sinh ra ngươi. Ngươi rồi cũng sẽ đoạn tử tuyệt tôn giống cha ngươi thôi!”

Uông Vĩnh Chiêu nghe được lời này thì thờ ơ sau đó nhàn nhạt nhìn Uông Hàn thị gật đầu nói, “Hóa ra ngài nghĩ như thế.”

Dứt lời, hắn không hề nói nhiều mà chỉ gọi ra ngoài cửa, “Tiến vào.”

Một gã sai vặt vạm vỡ cầm chén thuốc đi vào. Uông Hàn thị nhìn thấy bát thuốc trên tay hắn tỏa mùi tanh tưởi thì hét ầm ĩ lên, “Đây là cái gì? Nhất định là độc dược, Vĩnh Chiêu, Chiêu nhi, ngươi không thể như thế, ta là mẫu thân của ngươi, ta là ……”

Đại hán kia véo miệng bà ta, mạnh mẽ rót thuốc vào khiến những lời bà ta muốn nói cứ thế bị cắt đứt. Không đến bao lâu Uông Hàn thị đã vô lực mà rũ đầu, lặng yên không một tiếng động mà mềm người.

“Nhốt lại.” Uông Vĩnh Chiêu nhàn nhạt ra lệnh cho đại hán kia.

“Vâng.” Đại hán chắp tay lĩnh mệnh.

Uông Vĩnh Chiêu không hề dừng lại mà đi nhanh ra ngoài cửa. Trương Tiểu Oản bước nhanh đi theo hắn nhưng rất nhanh nàng vẫn mất dấu hắn. Nàng mới ra đến cửa đã thấy Uông Vĩnh Chiêu đang bước nhanh lên bậc thang. Lúc này hắn bước hụt một cái, cứ thế ngã xuống.

Trương Tiểu Oản thấy thế thì n.g.ự.c căng lên vì lo lắng, vội chạy qua. Uông Vĩnh Chiêu ngã xuống đất thì đang chống mặt đất đứng lên, trên trán hắn bị đập đến m.á.u tươi chảy ròng ròng rơi trên quan phục chưa kịp thay của hắn.

Một danh tướng như hắn lại bị ngã vỡ đầu vì bước hụt trong nhà mình. Lúc Trương Tiểu Oản đi đến gần mới thấy rõ khuôn mặt hờ hững ngăn người ngoài ngàn dặm của hắn. Nàng nhìn hắn nửa ngày chỉ thấy biểu tình lạnh băng của hắn mà hắn cũng căn bản không nhìn nàng. Thế này nàng mới có dũng khí vươn tay nắm tay hắn.

Tay hắn lạnh đến cực điểm, Trương Tiểu Oản mới vừa nắm lấy đã cảm thấy lạnh tới mức nàng phải run lên. Lúc nàng ngước mắt mới nhìn thấy ánh mắt hắn mờ mịt nhìn mình, mũi nàng cũng chua xót.

Một câu kia của Uông Hàn thị không sai, bà ta là mẹ ruột của hắn nhưng lại có thể há mồm rủa hắn nên vào địa ngục, rồi nói hắn đoạn tử tuyệt tôn. Dù Uông Vĩnh Chiêu lãnh khốc vô tình thì chung quy vẫn là con người, làm sao có thể chịu được thống khổ này?

“Phu quân……” Trương Tiểu Oản gọi hắn một tiếng, miễn cưỡng cười nói với hắn, “Đi nghỉ tạm đã.”

Loading...