XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 274

Cập nhật lúc: 2025-01-06 20:51:36
Lượt xem: 45

Trương Tiểu Oản mất tích.

Ngày đó theo phong tục của Đại Phượng Triều, người ta thả xuống đầu nguồn sông Vĩnh Định Hà lễ cúng để tiễn thủy thần về thiên đình báo cáo công tác với Thiên Đế. Hành động này cũng là để hy vọng thủy thần phù hộ quốc gia, để năm nay mưa thuận gió hòa.

Mỗi năm trên sông Vĩnh Định sẽ đều có một màn này, bá tánh đến xem trò vui cũng nhiều, trên cầu Vĩnh Định năm vừa rồi cũng có không ít người bán hàng rong bày sạp buôn bán. Tình hình náo nhiệt vô cùng, đặc biệt là vào ngày mùng mười, người trên đầu lúc nào cũng đông nghẹt.

Lúc có người rơi xuống sông thì khiến không ít người sợ hãi. Có hán tử biết bơi nghe thấy tiếng kêu thì lập tức không hề nghĩ ngợi đã nhảy vào trong nước cứu người. Nhưng tìm vài lần cũng không thấy người đâu.

Đợi Uông Vĩnh Chiêu mang một đám người tới nghe người nhảy xuống nói chưa thấy người thì hắn lập tức kéo áo trên người xuống…… May mà Tĩnh Hoàng biết tính nết của hắn nên đã cho Hình Bộ Thượng Thư Tần Tử Mặc đi theo tới. Tần Tử Mặc cùng Uông Vĩnh Chiêu chiến đấu trên chiến trường nhiều năm nên cũng biết tính hắn, hôm nay trời lạnh thế này nếu cứ thế nhảy xuống thì sợ là bệnh cũ sẽ tái phát, ít nhất là đi nửa cái mạng. Vì thế ông ta vội duỗi tay kéo Uông Vĩnh Chiêu lại.

Nhưng một hành động này của ông ta lại đổi lấy một cái trừng mắt đỏ ngầu sát khí của Uông Vĩnh Chiêu. Tần Tử Mặc cười khổ nói, “Chiêu huynh, chúng ta có người dưới đến, để bọn họ tìm đi thôi.”

Lúc ông ta nói thì đã có không ít binh sĩ đi theo nghe được lệnh của trưởng quan nên phân nhau ra bơi xuống từng khúc sông mà tìm người. Nhưng thẳng đến tối hôm đó cũng chưa tìm được người.

Đêm đó, từ binh doanh có 500 người tới, còn có 200 cấm vệ. 700 người này phụng lệnh hoàng đế canh gác các cửa thành, lục soát toàn bộ người ra vào.

Thượng Thư phủ đêm nay thật sự trôi qua quá dài. Ngày hôm sau mặt trời vẫn mọc như thường nhưng nữ chủ nhân của Thượng Thư phủ lại vẫn chưa về. Uông Vĩnh Chiêu vẫn thượng triều như thường, có việc cần hắn trả lời thì thì hắn vẫn đáp đâu ra đó, không khác gì ngày thường.

Sau khi tan triều Tĩnh Hoàng lại để đại thái giám gọi hắn tới ngự thư phòng. Sau khi miễn lễ cho hắn ngồi ông ta mới hỏi, “Trong lòng ngươi hẳn đã có manh mối?”

Uông Vĩnh Chiêu vặn xoay chiếc nhẫn trên tay cái, qua một hồi mới đạm mạc nói, “Hôm qua người trên cầu Vĩnh Định nhiều hơn năm vừa rồi thế nên người ngã xuống là ai cũng chưa chắc. Nha hoàn nói là nàng nhưng bà tử đi theo lại nói là chưa thấy rõ, bà ta bị cản mắt.”

“Thế là có ý gì?” Tĩnh Hoàng liếc nhìn hắn một cái.

“Bà tử kia là nàng tự mình tìm, còn nha hoàn kia mới vào phủ ba năm trước.”

“Ý ngươi là lời của bà tử thì có thể tin sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-274.html.]

Uông Vĩnh Chiêu nghe vậy thì cười cười nói, “Ánh mắt thê tử của thần thế nào Hoàng Thượng hẳn cũng hiểu rõ.”

Tĩnh Hoàng nhìn vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười của hắn sau đó không kiên nhẫn đập bàn một cái, “Nói luôn một hơi đi.”

“Thân phận của nha hoàn kia thần đã cho người tra, nhanh nhất đến chiều nay sẽ có tin tức.” Uông Vĩnh Chiêu rũ mắt nhìn nhân ban chỉ trên tay, đây là phụ nhân kia đưa cho hắn trong ngày sinh nhật.

Ngày ấy, sáng sớm nàng đã tỉnh dậy mặc áo cho hắn, còn cực kỳ lớn mật mà hôn hắn giữa ban ngày ban mặt. Nàng nói đợi sang năm sẽ làm cho hắn một bộ quần áo màu xanh. Buổi tối hôm đó nàng tặng cho hắn cái nhẫn ban chỉ làm từ mặc ngọc này.

Nghĩ tới biểu hiện của nàng đêm đó, hơi thở nóng bỏng của nàng giống như còn quanh quẩn bên mũi hắn. Uông Vĩnh Chiêu nhẹ nhếch khóe miệng, đợi hắn nhìn thấy mặt Tĩnh Hoàng thì lập tức thu lại tươi cười, nhẹ giọng nói, “Chỉ cần không phải Lăng gia là được.”

Hoàng đế nghe thấy thế thì đôi mắt kịch liệt co rụt, “Không phải ngươi đã mang theo người g.i.ế.c hết rồi sao?”

“Thần đã g.i.ế.c không ít, cũng tóm được không ít, đều đang nhốt ở thiên lao nhưng đã g.i.ế.c nhiều hay ít thì chắc chỉ có Hoàng Thượng ngài biết rõ.”

“Tiểu Thuận Tử……” Hoàng đế hét to gọi đại thái giám quát, “Gọi Tần Tử Mặc tới cho trẫm!”

Đại thái giám bước nhanh ra ngoaì, còn Tĩnh Hoàng thì rét căm cằm mà nhìn Uông Vĩnh Chiêu, “Ngươi xác định là người của Lăng gia?”

“Không,” Uông Vĩnh Chiêu mặt không biểu tình nói, “Chỉ là vi thần nghĩ tới nghĩ lui thì thấy kẻ phí công sức bắt cóc thê tử của thần chỉ có Lăng gia chứ không còn ai khác.”

Hắn hơi nghiêng đầu cười nói với Tĩnh Hoàng, “Còn những kẻ khác thì Hoàng Thượng ngài cũng biết, bọn họ đều bị thần tự tay g.i.ế.c sạch rồi.”

Tĩnh Hoàng thấy hắn cười không hề giống người mà tràn đầy sát khí thì cũng nhìn một hồi rồi quay mặt đi nhàn nhạt nói, “Đợi bắt được người thì trẫm sẽ để ngươi tự tay xử trí.”

“Tạ Hoàng Thượng ân điển.” Uông Vĩnh Chiêu nghe được câu này thì hất áo choàng quỳ gối trên mặt đất.

Loading...