XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 258
Cập nhật lúc: 2025-01-06 16:17:54
Lượt xem: 50
Nếu như không có Uông Vĩnh Chiêu đỡ thì Trương Tiểu Oản đã mềm chân ngã trên mặt đất. Nàng khóc không ra nước mắt, nhìn đứa con trai chật vật đang nằm dưới đất, nàng tóm chặt lấy tay Uông Vĩnh Chiêu, liên tục thở hổn hển mấy hơi mới nghiêng đầu ôm lấy hắn nói, “Gọi, gọi……”
Cổ nàng nghẹn lại, đợi mấy hơi mới ép được nước mắt trở về sau đó nói, “Gọi Thính quản gia mang gã sai vặt cõng hắn vè, lại gọi đại phu.”
“Đi đi.” Uông Vĩnh Chiêu vừa quay đầu đã phun ra mệnh lệnh. Giang Tiểu Sơn ôm quyền, vội vàng lui ra.
“Trên người hắn không bị thương.” Thấy nàng giống như thương tâm muốn chết, Uông Vĩnh Chiêu không nhịn được duỗi tay qua vuốt ve mặt nàng.
Ở trong lòng bàn tay hắn, Trương Tiểu Oản nhẹ lắc đầu nhưng vẫn chảy nước mắt, “Nếu hắn vẫn không hiểu chuyện như thế thì kể cả ngài có giúp đỡ cũng không bảo hộ được hắn cả đời.”
Nước mắt nóng bỏng vẫn chảy xuống, nàng hít một hơi thật sâu rồi mới đứng thẳng người miễn cưỡng cười với Uông Vĩnh Chiêu nói, “Ngài yên tâm đi làm việc, ta đi dặn gã sai vặt và bọn nha đầu làm việc.”
Uông Vĩnh Chiêu mới vừa về nên còn nhiều việc gấp phải xử lý. Lúc hắn duỗi tay cọ qua nước mắt của nàng thì cẩn thận nhìn nàng sau đó mới buông lỏng tay ra.
“Hắn sẽ không có việc gì.” Vì trấn an nàng hắn vẫn nói ra lời này.
“Ta biết.” Trương Tiểu Oản cười đạm mạc với hắn sau đó hành lễ rồi bước nhanh theo gã sai vặt đang cõng Uông Hoài Thiện rời đi.
Nhìn bóng dáng gấp gáp của nàng, Uông Vĩnh Chiêu vươn ngón tay giúp nàng gạt lệ đưa lên miệng nếm nếm sau đó cũng không quay đầu mà đi vào thư phòng giải quyết công việc.
Màn đêm buông xuống, Uông Vĩnh Chiêu chưa về. Trương Tiểu Oản trắng đêm không ngủ, trước tiên nàng ngồi trong phòng Uông Hoài Thiện tới nửa đêm, nghe tiếng hô hấp của hắn. Rất nhiều lần nàng lén lút đi đến bên người hắn, duỗi tay thăm dò hơi thở của hắn rồi lại vuốt ve bàn tay ấm áp của hắn để xác định hắn còn sống.
Nửa đêm về sáng nàng đi phòng bếp nấu cháo, nấu canh bí đao nhuận phổi. Lúc này nàng lệnh cho gã sai vặt đi đến nhà đồ tể mua thịt heo mới giết. Nàng xào một món ăn sau đó bưng mấy thứ đó đến tiền viện.
Một đường này nàng đi rất thuận lợi, không bị ai ngăn cản. Đến thư phòng, nhìn thấy nàng tới thì Uông Vĩnh Chiêu đứng sau bàn, tay cầm bút nhìn cái khay trong tay nàng nhẹ nhíu mày.
“Ta đi chuẩn bị nước cho ngài.” Trương Tiểu Oản đặt cái khay lên bàn sau đó hành lễ với hắn rồi đi ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-258.html.]
Nàng tìm võ tướng ngoài cửa để hắn chỉ đường tới phòng ngủ phụ của Uông Vĩnh Chiêu ngày thường sau đó cầm chậu nước và khăn vải đến. Lúc này võ tướng kia đã múc nước vào phòng, nàng đổ nước ra thấm ướt khăn vải sau đó tiến lên lau mặt cho Uông Vĩnh Chiêu.
Uông Vĩnh Chiêu có vẻ không kiên nhẫn, Trương Tiểu Oản lại có mắt không tròng. Lúc nàng lau mặt cho hắn thì hắn không trốn, nàng cứ thế nhẹ nhàng nói, “Không phải ta tới cầu ngài cái gì, ta chỉ muốn ngài ăn chút đồ ăn lót dạ, đồng thời xin danh sách để sắp xếp việc trợ cấp cho thỏa đáng.”
Dứt lời nàng lại lau mặt cho hắn sau đó đi vắt khăn rồi lau đến tay. Vết mực trên tay trái của Uông Vĩnh Chiêu rất đậm, lau vài cái không sạch nên Trương Tiểu Oản dứt khoát bưng chậu nước đến đặt tay hắn vào đó mà nhẹ nhàng cọ sạch. Một lúc sau vết mực mới hết, lúc này nàng tiếp tục lau khô tay cho hắn rồi đặt đũa vào tay hắn.
Uông Vĩnh Chiêu nhìn nàng một cái mới uống một ít cháo. Uống vài ngụm hắn mới thấy mình cũng đói bụng, cứ thế một lúc đã ăn hết đồ ăn trên bàn.
Lúc này có người tiến đến bẩm báo việc quan trọng, Trương Tiểu Oản cũng đứng lên thu thập bát đũa sau đó ôn nhu nói, “Danh sách kia lát nữa ngài cho người mang tới chỗ ta nhé?”
“Không cần, có đây rồi.” Uông Vĩnh Chiêu lất từ trong một chồng giấy Tuyên Thành một cuốn sổ nhỏ đưa cho nàng. Đôi mắt hắn nhìn nàng nhu hòa một chút nói, “Không cần gấp gáp, trong nửa tháng làm là được.”
Trương Tiểu Oản cười cười, khẽ lên tiếng rồi bưng khay đi ra. Đợi vừa ra đến cửa thì nụ cười trên mặt nàng đã không có. Nàng bình tĩnh bước nhanh rời đi, vừa ra đến tiền viện đã nói với nha hoàn chờ ở cửa, “Tìm Thính quản qua tới cho ta.”
Bên này nàng mới vào trong viện thì Thính quản gia cũng đã vội vã bước nhanh tới. Thấy nàng ông ta lập tức khom người nói, “Phu nhân.”
“Vào đi……” Trương Tiểu Oản nhìn nha hoàn và gã sai vặt trong viện sau đó lạnh lẽo nói, “Tất cả ra ngoài cho ta, không có ta gọi thì không ai được tiến vào.”
Chuyện nàng bán nha hoàn lúc trước còn mới mẻ nên lúc này không ai dám lắm miệng, tất cả đều hành lễ rồi lùi xuống.
Trương Tiểu Oản ngồi trở lại chủ vị, lấy ra danh sách mới có được rồi mở ra cho Thính quản gai xem, “Ta biết ông là người của Đại công tử, những người này trong nhà còn có những ai ông nói hết cho ta nghe một chút.”
Lúc này nàng lại đứng lên nói thêm, “Ông nhìn qua đi, ta đi lấy bút mực.”
Nàng đi vào trong phòng Hoài Mộ, thấy hắn còn đang ngủ nàng mới đứng đó nhìn hắn một lúc rồi mới nhắm mắt xoay người đi tới bàn nhỏ của hắn lấy giấy bút.