XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 250
Cập nhật lúc: 2025-01-06 10:41:49
Lượt xem: 67
Sau khi ngồi ổn trên xe ngựa, Trương Tiểu Oản ngắm ngắm Uông Vĩnh Chiêu, thấy sắc mặt hắn bình tĩnh thì trong lòng nghĩ ngợi một lát xem chút nữa phải nói gì mới tốt.
Cha chồng muốn nạp di nương mới thì người làm con dâu như nàng chẳng quản được cái gì, cùng lắm là để hạ nhân hủy dây thừng đừng để bà bà thật sự thắt cổ c.h.ế.t là được.
Trong lòng nàng nghĩ thế thì cũng bình tĩnh lại, lưng thẳng hơn. Lúc này Uông Vĩnh Chiêu ở bên cạnh đã mở miệng nhàn nhạt nói, “Ngươi đến đó khuyên mẫu thân nghỉ ngơi cho tốt, lại tìm đại phu tới xem cho bà ấy là được.”
“Đã biết.” Trương Tiểu Oản cúi đầu đồng ý.
“Đó không phải di nương mới mà là ngoại thất phụ thân nuôi ở ngoài đã mấy năm nay. Lần này chẳng qua ông ấy muốn đón người về nhà thôi, không có gì trở ngại.”
Trương Tiểu Oản nghe được cái này thì hơi ngây ra, ngẩng đầy nhìn Uông Vĩnh Chiêu lúc này sắc mặt thật sự bình tĩnh. Hắn cũng liếc nàng một cái, sau đó đạm mạc nói, “Để nha hoàn, bà tử theo sát một chút.”
Trương Tiểu Oản yên lặng gật đầu.
Đợi cho đến khi tới Uông phủ, Uông Vĩnh Chiêu đi tiền viện, Giang Tiểu Sơn được Uông Vĩnh Chiêu dặn dò mang theo nha hoàn bà tử nhắm mắt theo đuôi mà đi theo Trương Tiểu Oản phía sau.
Uông Dư thị thấy nàng thì trên mặt vẫn còn chút hoảng hốt chưa tiêu. Sau khi hành lễ với Trương Tiểu Oản nàng ta mới nói, “Mẫu thân đang ngồi ở trong phòng, để ta dẫn tẩu tử đi qua.”
Trương Tiểu Oản nhẹ gật đầu với nàng ta, đợi tới chỗ Uông Hàn thị, còn chưa vào cửa nàng đã nghe thấy bên trong vang lên những tiếng bùm bùm, giống như chai lọ bị đập nát.
Trương Tiểu Oản nhẹ liếc Uông Dư thị thì thấy nàng kia xấu hổ cười sau đó nhẹ giọng nói, “Đồ đáng giá đều đã thu lại, chỉ để lại mấy cái không đáng tiền, bên cạnh còn có nha hoàn trông chừng nữa.”
Trương Tiểu Oản chưa nói gì mà chỉ xách váy đi vào. Trong sân thoạt nhìn có vẻ đã được quét tước một lần nhưng vẫn lộ ra một chút không hợp quy tắc, hẳn là Uông Hàn thị đã nháo không ít ở đây.
Nàng mới vừa đi vào gia nhà ngoài nơi Uông Hàn thị ở thì đã thấy bà ta đầu tóc rối bù đánh về phía này, trong miệng khóc kêu, “Con dâu cả, ngươi đã tới rồi. Ngươi mau nhìn cha chồng không biết xấu hổ của ngươi đi, đã 50-60 rồi, cháu nội đã sắp lấy vợ rồi mà ông ta còn muốn đón người mới vào cửa. Ông ta là muốn để Thiện Vương mất mặt đó, con dâu cả à……”
Còn may bà tử nha hoàn Trương Tiểu Oản mang tới đều nhanh nhẹn, Uông Hàn thị vừa đánh tới thì bọn họ đã tiến lên đón được, không để bà ta đến gần Trương Tiểu Oản.
Trương Tiểu Oản nhìn đám bà tử nàng mang đến quy củ mà đỡ Uông Hàn thị ấn trở về ghế dựa, còn nàng thì ngồi xuống một cái ghế khác, sau đó nhàn nhạt nói với Uông Dư thị, “Bưng trà lên đi.”
Dứt lời nàng lại lạnh lùng nhìn nha hoàn của Uông Hàn thị, “Còn không cầm khăn lại đây lau mặt cho lão phu nhân?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-250.html.]
Có lẽ là do ngữ khí của nàng quá lạnh lùng, lại mang theo uy nghiêm nên Uông Dư thị vội mang theo nha hoàn xuống chuẩn bị trà, lấy khăn.
Uông Hàn thị vốn khóc nháo lúc này lại duỗi tới kéo tay Trương Tiểu Oản. Nàng thoáng nhìn, không dấu vết mà nâng tay lên cầm khăn lau miệng đồng thời tránh thoát tay bà ta duỗi tới.
Uông Hàn thị thấy thế thì đôi mắt lạnh lùng, khóc lóc kể lể trên mặt cũng thiếu mất vài phần, thay vào đó là vài phần khắc nghiệt nói, “Trương thị, ngươi tới để xem lão thái bà ta bị chê cười sao?”
Trương Tiểu Oản giương mắt nhìn Uông Hoài thị lúc này vẫn không hề thay đổi mà dùng giọng điệu cường ngạnh như cũ thì đạm mạc cười nói, “Lời này của ngài con dâu không dám nhận, con dâu kính ngài còn không kịp kia kìa.”
Giang Tiểu Sơn lúc này đang đứng cạnh cửa, Trương Tiểu Oản gọi hắn một tiếng, “Tiểu sơn, ngươi đi nói cho Đại công tử một tiếng là ta qua thỉnh an lão phu nhân bên này rồi sẽ đi qua phụng trà cho cha chồng.”
Dứt lời nàng đứng lên cúi người với Uông Hàn thị nói, “Ngài nghỉ ngơi đi, con dâu sẽ cho người mời đại phu đến xem thân thể ngài có trở ngại gì không.”
Mắt thấy nàng muốn đi, Uông Hàn thị đập bàn rống to, “Ngươi để mặc ông ta ném mặt mũi của phu quân và nhi tử mình như thế sao?”
“Lời này của bà bà sai rồi,” Trương Tiểu Oản quay đầu, không nhanh không chậm nói, “Cha chồng cũng không phải nạp người mới mà là đón người xưa về tiếp tục nuôi dưỡng thôi. Người ngoài nhìn vào sẽ cảm kích nói ngài ấy nhớ tình cũ. Uông gia trọng tình trọng nghĩa, cha chồng là tấm gương tốt cho Uông gia, vậy ai dám nói gì chúng ta chứ? Nhưng bà bà ngài, không biết cha chồng đối với ngài tình thâm ý trọng thì thôi, bây giờ lại……”
Trương Tiểu Oản cúi đầu, nhìn nhìn mảnh sứ bị vỡ nằm trong một góc, khóe miệng nhàn nhạt nhếch lên nói, “Đồ lặt vặt trong nhà đều tùy ngài đập phá nhưng hiện tại là năm thiên tai, ngay cả trong cung hoàng đế cũng chỉ ngày ăn hai bữa, còn ăn chay để tiết kiệm bạc cho lương dân bá tánh dùng. Ngài đập phá đồ thế này, chỉ một cái bình đã không biết tốn bao nhiêu tiền, cha chồng dung túng ngài như thế thì có gì phải xin lỗi ngài chứ?”
Nàng nói xong một đoạn dài nhưng Uông Hàn thị lại chỉ nghe được đến câu người không phải mới mà là đón người cũ về. Bà ta nghĩ tới cái gì đó, đôi mắt trở nên trắng dã sau đó ngất đi. Người hầu trong phòng kinh hô, Trương Tiểu Oản thấy bọn họ nâng bà ta tới trên giường thì gọi Uông Dư thị qua một bên nói, “Vĩnh Trọng năm nay ở Binh Bộ làm việc được bao lâu rồi?”
“Ba tháng, hiện tại là tháng bảy mà chàng bắt đầu từ tháng tư.”
“Ừ, vậy cứ làm cho tốt. Đầu năm nay đúng là lúc triều đình cần người, chớ để việc trong nhà kéo sau lưng.”
“Em dâu biết.” Uông Dư thị nghe lời này thì cấp tốc hành lễ với Trương Tiểu Oản nói, “Ngài yên tâm, bà bà nhất định sẽ không có việc gì.”
“Giám sát chặt chẽ một chút,” lúc này Trương Tiểu Oản cũng không ngại nói trắng ra, “Đừng để bà ta có chuyện gì. Hai người đứng đầu trong nhà vừa mới ngồi lên chức vị mới, còn chưa vững vàng. Bà ta không nghĩ tới người nhà thì các ngươi phải thay bà ấy suy nghĩ cẩn thận, đừng để tâm huyết của Đại công tử dành cho các ngươi bị uổng phí.”
“Em dâu biết.” Uông Dư thị lại hành lễ, trầm giọng đáp.