XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 249

Cập nhật lúc: 2025-01-06 10:39:41
Lượt xem: 64

Trương Tiểu Bảo bên kia theo lời Trương Tiểu Oản mà đem hơn nửa lương thực quyên cho một vị quan huyện đáng tin cậy để ông ta cho người mở lều phát cháo. Như thế những người không có cơm ăn có thể sống được thêm một thời gian.

Lúc này cũng có thị tộc cùng hoàng thương ra mặt mở lều phát cháo. Có nạn hạn hán mấy năm trước làm bài học nên lần này những gia đình giàu có đều tồn lương nhiều hơn. Bây giờ coi như bọn họ cũng bỏ ra nhiều ít để cứu trợ dân thường.

Trên triều, hoàng đế hạ chỉ đợi nước rút, quốc khố sẽ mở kho để dân lấy hạt giống, mỗi nhà sẽ được nhận số lượng hạt giống tính theo đầu người.

Người dân của Đại Phượng triều không trồng trọt vào tháng 6 tháng 7 nhưng lúc này nghe nói phía trên có người sẽ tới dạy bọn họ cách trồng trọt, ươm mạ thì mọi người đều vui mừng, sôi nổi quỳ xuống đất hô to Hoàng Thượng thánh minh.

Việc này nàng nghe hạ nhân của Thượng Thư phủ nói, trên mặt bọn họ là sùng kính đối với tân hoàng, coi ông ta như Cửu Long chân quân được trời cao phái xuống giải cứu dân bị tai ương.

Đợi đến khi bá tánh thật sự đến lĩnh hạt giống thì tiếng ca tụng càng lớn hơn. Dù Trương Tiểu Oản chỉ ở trong nhà cũng thường thấy nô tài trong phủ của mình quỳ xuống đất dập đầu cho hoàng đế. Thâm trạch nội viện còn như thế thì không biết bên ngoài còn cuồng nhiệt đến thế nào.

Thấy trong khoảng thời gian này Trương Tiểu Oản bình tĩnh nhiều, đêm nay Uông Vĩnh Chiêu hỏi nàng, “Ngươi không cảm thấy phương pháp của Hoàng Thượng tốt sao?”

Trương Tiểu Oản kinh ngạc khi thấy hắn có thể nói một lời trúng đích. Nàng trầm mặc một hồi sau đó vẫn quyết định nói thật lời trong lòng, “Mấy năm nay ta đã thử ươm mạ trồng trọt ở những thời điểm khác nhau. Thí nghiệm qua lại thì thấy chỉ có gieo trồng vào tháng tư mới là tốt nhất, còn nếu trồng các tháng khác thì hạt kê không phát triển tốt, hạt giống không thích hợp trồng cho mùa sau. Phía bắc này nóng hơn phía nam, hạt kê đến đầu tháng 9 đã thu hoạch. Bây giờ ươm trồng vào tháng 6, cho dù dùng biện pháp thúc phát triển thì hạt kê thu được sẽ không nhiều. Hy vọng biện pháp của hoàng đế cao minh hơn ta, có lẽ ta cũng chưa nắm chắc được việc này cho lắm.”

Uông Vĩnh Chiêu nghe được thì cười cười, vén tóc ra sau tai cho nàng nói, “Vậy ngươi nhìn xem biện pháp của ông ta có cao minh hơn so với ngươi không.”

Thấy hắn nói có vẻ không cho là đúng, Trương Tiểu Oản do dự một chút rồi ngẩng đầu hỏi hắn, “Đây là biện pháp của ai dâng lên hoàng thượng vậy?”

Uông Vĩnh Chiêu nhìn nàng một cái, hơi ngừng lại rồi nói, “Ngươi cũng có nghe qua người này rồi, là Uyển Cùng công chúa.”

Trương Tiểu Oản nhẹ “A” một tiếng. Uông Vĩnh Chiêu siết chặt bàn tay đang ôm eo nàng, cúi đầu nhìn nàng nói, “Hối hận hả?”

“Hả?”

“Nếu còn muốn nàng ta làm con dâu mình thì cũng có biện pháp.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-249.html.]

Trương Tiểu Oản nghe được thì xấu hổ, nhanh chóng lắc đầu, “Không cần, không cần.” Nàng cũng không dám tìm đứa con dâu như thế. Một đứa con trai to gan lớn mật đã quá đủ, nếu lại thêm một đứa con dâu như thế thì nửa đời sau của nàng làm sao sống nổi.

Thấy nàng lắc đầu cực nhanh, trên mặt còn ửng đỏ khiến cả người thêm vài phần kiều diễm, ánh mắt Uông Vĩnh Chiêu cũng thâm trầm theo. Hắn tắt đèn, xoay người áp lên người nàng.

Từ sau đêm đó nàng giữ hắn lại, Uông Vĩnh Chiêu cũng ngày ngày ở lại đây. Đây cũng là lần đầu tiên từ khi nàng trở về nghĩ tới việc tiếp tục dây dưa với nam nhân này, vì Hoài Thiện và Hoài Mộ.

Lại một đêm quay cuồng, Trương Tiểu Oản mệt cực kỳ mà nằm bò ra thiếp đi, để mặc Uông Vĩnh Chiêu ở sau lưng nàng khẽ hôn.

Uông Vĩnh Chiêu thấy nàng ngủ thì nửa đè lên người nàng, đầu dựa vào sườn mặt của nàng, dán lên cùng ngủ. Phụ nhân này dù không có quốc sắc thiên hương nhưng vẫn có thể làm ấm thân thể hắn.

Đó cũng là vì sao hắn chịu tốn sức lực trên người đứa nhỏ kia.

*******

Hoài Mộ sắp hai tuổi, nói chuyện đã rất rõ ràng, bước chân cũng ổn thỏa nhiều. Bên ngoài trời cũng không mưa liên tục nữa, bây giờ lại là mùa hạ nên quần áo của đứa nhỏ cũng ít, cực kỳ tiện cho hắn đi nghịch ngợm khắp nơi.

Trương Tiểu Oản cũng phát hiện tính tình Hoài Mộ quả thật khác xa Hoài Thiện. Hoài Thiện ở tuổi này làm gì cũng không sợ, hai tuổi đã có thể chỉ huy Cẩu Tử đi cắn người hắn không thích. Còn Hoài Mộ lại cực kỳ ôn nhu, cho dù có nha hoàn té ngã hắn đều sẽ đi qua dỗ dành, sau đó nói câu “Đau đau bay đi” giống như khi hắn ngã được Trương Tiểu Oản an ủi.

Hắn lúc này thật sự rất lương thiện.

Ngày này Trương Tiểu Oản cùng Uông Vĩnh Chiêu ngồi ở dưới hành lang uống trà nhìn hắn ở trong viện chơi đùa. Lúc này hắn tới trước bàn bọn họ muốn cầm kẹo vừng đưa cho gã sai vặt đang chơi đùa cùng hắn ăn.

Gã sai vặt được kẹo thì xa xa hành lễ với bọn họ. Hoài Mộ thấy thế thì cả người nho nhỏ cũng học gã sai vặt làm lễ cho bọn họ. Trương Tiểu Oản thấy thế thì nở nụ cười, quay đầu nói với Uông Vĩnh Chiêu vẫn cầm sách binh thư không buông, “Hoài Mộ đúng là trưởng thành rồi, còn biết hành lễ cho chúng ta.”

Uông Vĩnh Chiêu cũng nhìn Uông Hoài Mộ với ánh mắt ôn nhu, nghe thấy nàng nói thế thì cũng nhẹ nhàng gật đầu.

Trương Tiểu Oản rót thêm trà cho hắn, mới vừa buông ấm trà đã thấy Giang Tiểu Sơn bước nhanh đến, trên mặt mồ hôi đầm đìa. Vừa tới trước mặt bọn họ hắn đã quỳ xuống nói, “Không ổn rồi, Đại công tử, đại phu nhân, lão phu nhân bên kia lại nháo lên rồi.”

“Làm sao vậy?” Trương Tiểu Oản vội đứng lên hỏi một câu.

“Lão gia muốn nạp tân di nương vào nhà, lão phu nhân nói sẽ thắt cổ cho xem. Tứ phu nhân vừa rồi cho người tới đây mời Đại công tử và ngài nhanh chóng trở về xem thế nào.”

Loading...