XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 234

Cập nhật lúc: 2025-01-06 09:51:01
Lượt xem: 79

Kinh thành thay đổi bất ngờ, Uông Vĩnh Chiêu đem việc bên tay giao cho phó tướng thân tín sau đó chạy gấp về sơn thôn nhỏ nơi Trương Tiểu Oản ở.

Trương Tiểu Oản sốt nhẹ không ngừng, uống không được thuốc vì thế hắn dùng biện pháp cũ tự mình ngậm thuốc đút cho nàng. Hắn mạnh mẽ tự mình đút thuốc cho nàng, cứ thế ba lần, đến đêm thứ hai sau khi hắn trở về Trương Tiểu Oản tỉnh lại.

Uông Vĩnh Chiêu trông đến khi nàng tỉnh lại thì vừa tức vừa vội, muốn duỗi tay đánh nàng nhưng chỉ giưo lên sau đó lại oán hận mà thu hồi.

“Ngài đã trở lại?” Trương Tiểu Oản nhìn thấy hắn thì vươn tay cầm khăn lau mồ hôi bên má cho hắn.

Uông Vĩnh Chiêu ngồi ở kia nhìn nàng một lúc lâu, thấy nàng chỉ lo duỗi cánh tay yếu ớt lau mồ hôi cho hắn, sửa lại xiêm y thì thê thảm mà hừ cười một tiếng. Thôi, thôi, tùy nàng thôi. Tim nàng chỉ một lòng một dạ với đứa con kia, vậy thì tùy nàng chỉ cần nàng còn sống là được.

Hoài Mộ của bọn họ còn chưa đến một tuổi.

Nghe thấy hơi thở của Uông Vĩnh Chiêu đã bình thường, Trương Tiểu Oản mới ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt gầy nhọn như kiếm sắc của hắn thì nhịn không được nở nụ cười khổ, nhỏ giọng hỏi hắn, “Ngài có thể ở nhà mấy ngày?”

“Hai ngày sau phải đi.” Uông Vĩnh Chiêu đút tay nàng vào chăn, lại kéo chăn qua bả vai cho nàng.

“Vậy là tốt rồi, đợi sáng mai ta xuống giường hầm canh gà cho ngài uống.” Trương Tiểu Oản nói xong nghiêng đầu nhìn Uông Vĩnh Chiêu, mí mắt nửa rũ xuống đất.

Uông Vĩnh Chiêu lại hừ cười một tiếng, nhưng hắn lại vẫn duỗi tay ra che mắt nàng lại nói, “Ngủ đi, chuyện ngày mai để ngày mai lại nói.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-234.html.]

Lúc Trương Tiểu Oản ngủ rồi, hắn cầm nước suối đi tắm gội, không đợi được tóc khô đã ghé vào bên người Trương Tiểu Oản nhắm mắt.

Hai tùy tùng của hắn ngoài cửa thấy hắn đi ngủ thì một người cũng ôm kiếm ngồi trên mặt đất ngủ gật, còn người còn lại thì nghiêm túc canh giữ.

Ngày hôm sau Trương Tiểu Oản đã đỡ hơn một chút nên cũng thật sự rời giường, g.i.ế.c hết bảy con gà lúc trước nàng bắt được, hầm ba con, xào bốn con để Uông Vĩnh Chiêu và thân binh của hắn ăn ngon một bữa.

Mấy ngày nay Hoài Mộ được bà v.ú ôm, hơn mười ngày không gần gũi Trương Tiểu Oản nên có chút lạ nàng. Nhưng đối với Uông Vĩnh Chiêu hắn lại không hề lạ lẫm, chỉ sau một buổi sáng chơi với cha mà hắn đã ôm cổ cha không bỏ, đến bà v.ú cũng không cần.

Uông Vĩnh Chiêu phải ăn cơm, Trương Tiểu Oản muốn ôm hắn để Uông Vĩnh Chiêu có thể rảnh tay ăn cơm cũng không được. Uông Hoài Mộ đã nhận định cha mình, cứ thế ngồi trên đùi cha vỗ đầu, vỗ tay vui tươi hớn hở mà nhìn cha mình ăn cơm.

Uông Vĩnh Chiêu uống mấy chén canh gà, gặm hai cái đùi gà lại thấy Hoài Mộ mở to đôi mắt đen lúng liếng vui mừng nhìn mình thì trong lòng lập tức trở nên ấm áp, sắc mặt cũng nhu hòa hơn. Lúc này hắn quay đầu hỏi Trương Tiểu Oản, “Tiểu tử kia tuổi này cũng thông tuệ thế này sao?”

Trương Tiểu Oản nghe được thì thoáng sửng sốt, lại gắp mấy khối nhiều thịt ít xương để vào bát cho hắn sau đó mới gật đầu nói, “Hoài Thiện tuổi này cũng thông tuệ như thế.”

“Ừ, cũng có chút bộ dạng.” Uông Vĩnh Chiêu nhìn nàng một cái sau đó vùi đầu ăn cơm. Tốc độ ăn cơm của hắn nhanh nhưng cũng không tục tằng, hoàn toàn khác bộ dạng Hoài Thiện hận không thể vùi đầu vào bát cơm. Hắn cũng không giống bộ dạng Hoài Mộ lúc

này đã ăn no, ngồi trên đùi cha hưng phấn nhìn bọn họ nói chuyện.

“Khi đó cũng không có bao nhiêu đồ ăn, thi thoảng mới bắt được con thỏ, con gà ở trong núi. Đó đã được coi là đồ ăn tốt nhất trong thôn nhưng ngày đó ngọn núi chúng ta ở không có nhiều động vật trên núi, muốn bắt được đồ phải vào sâu trong núi. Hắn lúc đó không rời được ta, ta lại không tiện mang hắn vào sâu trong núi nên chỉ đành đi dạo quanh rìa núi xem có thể mỗi ngày đều bắt được một hai con gà, thỏ cho hắn thêm đồ ăn……” Nói đến đây Trương Tiểu Oản cười cười hỏi Uông Vĩnh Chiêu lúc này đã thả chậm tốc độ ăn cơm, “Ngài còn nghe sao?”

Uông Vĩnh Chiêu phun xương trong miệng ra rồi gật đầu.

Trương Tiểu Oản lại iếp tục nhàn nhạt nói, “Lúc hắn một tuổi, bữa tối ăn sớm nhưng chỉ ăn cháo loãng nên không đủ no. Có hôm nửa đêm hắn đói tỉnh lại, ta lần đầu làm mẫu thân nên đầu tiên không biết vì sao hắn lại khóc nháo. Lúc đó ta chỉ đành thử nghiệm từng cái một rồi mới biết hắn không thể ăn cháo buổi tối được. Lúc đó ta nghĩ hắn mới một tuổi, răng còn chưa mọc đủ thì không thể nhai cơm khô nên cũng ăn cháo loãng như chúng ta cũng được rồi ai ngờ vì thế mà để hắn đói bụng vài ngày. May mà khi đó vẫn có thể đủ gạo mà ăn cơm khô vì thế mới có thể nuôi được hắn. Sau đó lúc hắn được 4 tuổi, một bữa phải ăn hai bát cơm lớn, bữa nào cũng ăn rất nhiều. Có lần người khác hỏi hắn vì sao thì hắn nói phải ăn nhiều mới có thể mau chóng lớn nhanh, mới có thể bảo vệ ta cho tốt, không để người khác bắt nạt ta. Hắn cũng muốn mau lớn để vào núi bắt thỏ hoang cho ta ăn, để ta không phải rời khỏi hắn mà vào núi bận việc……”

Loading...