XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 230
Cập nhật lúc: 2025-01-06 09:43:55
Lượt xem: 65
Tình huống chỗ Trương Tiểu Oản được người báo cho Uông Vĩnh Chiêu nhưng hắn nghe xong chỉ người rồi vẫy người đi xuống. Giang Tiểu Sơn đang đang làm ngoáo ộp chọc tiểu công tử chơi, đợi đám người lui ra hắn mới nhỏ giọng hỏi: “Ngài không đi giúp sao?”
Uông Vĩnh Chiêu hơi hơi mỉm cười, “Nàng sẽ tự xử lý tốt, cần gì đến ta?” Khi nói chuyện, ánh mắt hắn là một mảnh nước chảy mây trôi thích ý.
Ở bên kia Trương Tiểu Oản ngồi ở phòng bên, đợi Thính quản gia đi mời người được một lúc nàng mới đứng dậy, đoan chính đứng ở cửa. Từ xa đã thấy Uông Hàn thị mang theo nha hoàn tới, nàng cũng hành lễ với bà ta.
Uông Hàn thị đến gần, nàng lại cong eo, cung kính nói, “Con dâu bái kiến bà bà.”
“Miễn, miễn đừng để eo này cong lâu rồi lại có người đau lòng.” Uông Hàn thị nhếch miệng, cười cười nói.
Trương Tiểu Oản cười ngẩng đầu sau đó gật đầu nói, “Bà bà xem xét, Đại công tử thương tiếc ta bị bệnh từ khi sinh Hoài Mộ nên tất nhiên có để bụng một hai. Đây cũng là Đại công tử có lòng, nói lúc Uông phủ có tai ương, ta mang thai còn phải xử lý, g.i.ế.c những thám tử người khác nhét vào trong phủ. Ngài ấy kinh ngạc cực kỳ, lại thấy ta dùng mệnh mà tranh đua sinh Hoài Mộ thì cho rằng ta đối với Uông gia có công. Mấy ngày nay tới giờ quả thật ta may mắn được ngài ấy thương tiếc, nếu không mệnh này của thiếp thân cũng đã sớm không còn.”
Nàng dứt lời xong lại cười với Uông Hàn thị sau đó nói với lão phu nhân đang đứng bất động, “Bà bà, xin mời.”
Nàng lúc ấy mang thai còn tọa trấn Uông phủ, cho dù là Uông Quan Kỳ thì cũng phải cho nàng ba phần mặt mũi, nếu Uông Hàn thị không cho thì nàng muốn xem bà ta có thể làm gì?
Trương Tiểu Oản kiên cường khiến nụ cười trên mặt Uông Hàn thị tắt ngúm. Bà ta lạnh mắt ngồi trên ghế chủ vị, Trương Tiểu Oản đợi bà ta ngồi xuống mới thi lễ, lạnh băng nói với mấy phụ nhân đang đứng kia “Lão phu nhân đã tới, mấy di nương các ngươi có ai có cái gì thì mau nói cho rõ.”
Nàng vừa nói xong lời này thì lại mạnh mẽ ngẩng đầu. Đừng nói mấy di nương kia, ngay cả Uông Hàn thị cũng đều kinh ngạc nhìn nàng.
Trương Tiểu Oản nhất nhất nhìn thẳng, khóe miệng nhếch lên, “Mau chóng nói cho rõ, cơm đoàn viên tối nay sắp bắt đầu rồi. Trước khi đó mau nói rõ mọi việc trước mặt lão phu nhân.”
Nàng vừa dứt lời thì Uông Hàn thị đã đập bàn, lạnh lùng nói, “Tết nhất, có gì muốn nói thì nói mau!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-230.html.]
Lúc này cả người Văn di nương run lên, nàng ta hít một hơi thật dài sau đó đứng lên nhẹ nhàng nói, “Bọn nô tỳ vừa tiến đến thì phu nhân đã đòi đánh đòi giết. Nô tỳ nói như thế quá không tích phúc cho tiểu công tử, nhưng phu nhân lại cho là không đúng.”
“Văn di nương……” Trương Tiểu Oản nghe được thì cười nhạt nói, “Ta sẽ không hỏi dòng họ của ngươi vì ta cũng thấy chẳng cần thiết, giờ ta chỉ hỏi ngươi: Ở trước mặt ta ngươi khóc sướt mướt, ta nói ngươi hai câu ngươi cãi 10 câu, Đại công tử bên kia lại để ta tùy ý xử trí thế nào cũng được. Ta dựa vào tình người nên không phạt ngươi chuyện cãi ta mà chỉ giáo huấn các ngươi vài câu để giữ chút quy củ, tránh tết nhất còn khiến Uông phủ gặp đen đủi. Hiện nay đến lão phu nhân đều bị ngươi kinh động, nếu ngươi lại không phục vậy chẳng phải muốn ta vào cung mời Hoàng Hậu nương nương tới vì ngươi làm chủ sao?”
Dứt lời, nàng quay đầu thi lễ với Uông Hàn thị, sau đó thở dài nói, “Bà bà, năm trước ta lấy mệnh chống Uông phủ, không dám nói có thể giúp Uông gia có nửa phần an bình nưng ai cũng biết ta luôn sát cánh, chịu vinh nhục với Uông phủ. Văn di nương luôn miệng nói ta kêu đánh kêu giết, gần đây đừng nói người trong phủ mà người ngoài cũng biết vì sao ta phải kêu đánh kêu giết; thứ hai, ta không biết một di nương như nàng ta lấy lá gan từ đâu mà dám vọng ngôn nói một cáo mệnh nhị phẩm phu nhân như ta; thứu ba, Đại công tử cùng ta ăn chay niệm phật chỉ nguyện đứa nhỏ kia của ta thân thể khoẻ mạnh, nàng thế nhưng trù ẻo ta không vì con mình tích phúc, bà bà, ngài phải vì ta làm chủ, nếu không……”
Nói tới đây, Trương Tiểu Oản lấy khăn ra, vừa lau nước mắt vừa khóc ròng nói, “Bà bà, mong ngài vì con dâu làm chủ, bằng không con dâu thật sự là sống không nổi nữa.” Dứt lời nàng quỳ xuống trước mặt Uông Hàn thị.
Uông Hàn thị cứng người ngồi trên chính vị, cuối cùng mới mở miệng, “Người đâu……”
“Có.” Thính quản gia đứng ở cửa đáp.
“Tới…… Tới đem hai di nương chống đối đại phu nhân này kép ra ngoài đánh hai mươi gậy.”
“A?” Trương Tiểu Oản làm như có chút kinh ngạc mà kêu lên.
Uông Hàn thị lãnh lệ nhìn nàng hỏi, “Con dâu, ngươi hình như có ý kiến với cách xử trí của ta sao?”
“Phạt nhẹ như thế sao?” Trương Tiểu Oản lại trừng mắt thật lớn, nhẹ nhàng nói, “Lúc trước đại công tử không biết gì còn để ta tùy ý xử lý các nàng, không nghĩ đến ngài chỉ phạt đánh 20 gậy.”
“Trương thị, nàng là mẹ đẻ của Uông phủ tiểu công tử.” Uông Hàn thị lạnh lùng mà nhìn Trương Tiểu Oản, đôi tay nắm c.h.ặ.t t.a.y ghế tới lộ ra gân xanh.
“Mẹ đẻ?” Trương Tiểu Oản cầm khăn che miệng, rũ mắt nhàn nhạt nói, “Ta còn là chính thê của Đại công tử, cũng sinh cho ngài ấy con cả hiện đang ở sa trường vì Uông gia kiến công lập nghiệp.