XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 221
Cập nhật lúc: 2025-01-06 08:48:52
Lượt xem: 79
Trương Tiểu Oản không để ý tới bộ dáng cẩn thận này của hắn mà nghĩ nghĩ hỏi, “Làm sao nàng lại coi trọng một tên ăn mày? Dù sao cũng phải có nguyên nhân chứ?”
Trương Tiểu Bảo nghe thấy lời này của nàng thì bất an xê dịch vị trí sau đó mới nhỏ giọng nói, “Tiểu Muội nói hắn dễ bắt nạt nên mới gả cho hắn.”
Trương Tiểu Oản nghe được lời này thì nửa ngày yên lặng không biết nói gì mới tốt. Nàng nhìn Uông Vĩnh Chiêu đang ngồi bên cạnh. Thấy vẻ mặt hắn vẫn hờ hững như cũ, bộ dáng đọc sách bất động như núi thì trong lòng thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi sau đó quay đầu lại nói với Trương Tiểu Bảo, “Đệ xem có gả được không?”
“Không phải gả được hay không mà là nàng muốn gả,” Trương Tiểu Bảo thấy sắc mặt chị hắn không khó coi như hắn tưởng thì dịch vài bước về trước, đến trước mặt nàng hắn mới nỏ giọng nói với nàng, “Tiểu Muội nói hán tử kia sức lớn, có thể đánh nhau. Có lần nàng ra ngoài ruộng đưa cơm cho chúng ta, trên đường gặp mấy tiểu tử hư hỏng, chính hắn đã giúp đuổi người đi. Đệ cũng đã nhìn thấy, quả thật là người có thể đánh nhau, đại tỷ ngẫm lại xem khó lắm Tiểu Muội mới chọn được người nàng muốn gả cho. Ai thèm quản hắn là mồ côi hay ăn mày, chúng ta cũng chẳng so đo, chỉ cần sống với nhau thật tốt là được. Hiện tại nhà ta không đến nỗi không nuôi nổi một người nữa.”
Trương Tiểu Oản nghe xong thì liếc hắn một cái hỏi, “Người nọ có nguyện ý không?”
“Ăn mày kia sao?” Trương Tiểu Bảo sửng sốt, ngay sau đó vỗ đùi than dài nói, “Ai da, chúng ta đã quên hỏi hắn, chỉ để ý Tiểu Muội nói như thế nào.”
Hắn bị đứa em gái to gan lớn mật của mình làm cho sợ không nhẹ. Đợi hỏi được sơ sơ là hắn đã chạy thẳng đến cấp báo cho chị cả.
“Làm sao bây giờ? Đệ trở về hỏi hắn nhé?” Trương Tiểu Bảo nhìn chị mình hỏi.
“Hỏi cái gì mà hỏi, hắn chỉ là một kẻ ăn mày thì có gì phải hỏi?” Lúc này Uông Vĩnh Chiêu đột nhiên mở miệng. Đầu tiên hắn quát Trương Tiểu Bảo sau đó liếc mắt một cái nói, “Thân là huynh trưởng, thay tiểu muội trong nhà chọn một hôn sự như thế thì ngươi làm huynh trưởng làm quái gì nữa?”
Trách cứ xong hắn quay đầu qua nói với Trương Tiểu Oản, “Trong doanh của ta có vài nhi lang rất tốt, nếu thích ta để Tiểu Sơn kể cho ngươi nghe về tình hình bọn họ.”
Trương Tiểu Oản nghe thấy thế thì bất đắc dĩ mà cười cười rồi nhẹ giọng nói, “Ngài cũng đừng chê cười ta. Ngài nhìn xem theo tính tình của Tiểu Muội nhà ta thì có thể trái ý nguyện của nàng sao? Hiện tại đã thế này thì vẫn để ta đi qua nhìn người xem thế nào đã.”
“Còn ra thể thống gì,” nghĩ tới hai đứa em trai và đứa em gái chướng mắt của Trương Tiểu Oản, Uông Vĩnh Chiêu cũng mất kiên nhẫn, “Nghe nói bọn họ đều là do ngươi một tay nuôi lớn hả?”
Trương Tiểu Oản không lên tiếng.
“Ngươi nhìn xem ngươi nuôi lớn một đám người thế nào? Một nữ tử mà lại kén cá chọn canh với hôn sự, tuổi như thế còn nhặt về một người không đứng đắn. Gia môn đều bị nàng làm cho bại hoại rồi còn gì.” Uông Vĩnh Chiêu lại trách cứ nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-221.html.]
Lúc này, Trương Tiểu Bảo đã đứng lên trừng mắt nhìn hắn. Uông Vĩnh Chiêu cũng liếc mắt một cái nhìn thẳng qua. Đôi mắt lãnh khốc kia như hai thanh kiếm c.h.é.m qua. Nhưng Trương Tiểu Bảo cũng không chút nào yếu thế, nỗ lực mà trừng to đôi mắt trâu.
Mắt thấy bọn họ lập tức lao vào đánh nhau, Trương Tiểu Oản chỉ đành vươn tay kéo ống tay áo Uông Vĩnh Chiêu rồi nói với hắn,“Ngài cũng đừng oán trách ta mang theo những ai. Mau giúp ta dặn dò Tiểu Sơn chuẩn bị xe ngựa, ta muốn đi xem một chút.”
“Ngày mai hẵng đi.” Uông Vĩnh Chiêu không chút nghĩ ngợi đáp.
“Bây giờ mới buổi sáng, đi cũng là vừa lúc. Nếu đợi ở trong nhà thì lòng ta rất bất an, chỉ có đi xem một chuyến thì ta mới đỡ tâm phiền ý loạn.”
“Ngươi làm sao biết cái gì mà tâm phiền ý loạn?” Uông Vĩnh Chiêu quét nàng một cái sau đó đứng lên gọi to ra cửa, “Giang Tiểu Sơn, lại đây.”
Giang Tiểu Sơn đang ở trong viện ăn đậu tằm phu nhân cho hắn nghe thấy thế thì vội nhét đậu vào trong túi, nhỏ giọng nói với Mạnh tiên sinh, “Đại công tử nhà ta gọi ta, tiên sinh ngài xem chẳng lẽ Đại công tử lại gọi ta qua g.i.ế.c người chắc, sao phải rống to thế?”
Nói xong không đợi Mạnh tiên sinh trả lời hắn đã há miệng đáp, “Tới, tiểu nhân đang tới rồi, Đại công tử.”
Sau đó hắn tức khắc phóng đến, đợi nghe dặn dò phải đi chuẩn bị xe ngựa, Giang Tiểu Sơn mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười hì hì đáp “Vâng” sau đó đi mất.
Bên này Trương Tiểu Oản ở trong phòng nghe được hắn nói với Giang Tiểu Sơn là hắn muốn cùng nàng ra ngoài một chuyến thì cả người ngây ra. Đợi Uông Vĩnh Chiêu tiến vào, nàng lập tức lắc đầu nói, “Ngài cũng không thể cùng ta đi được, trong nhà phải có người làm chủ.”
“Mạnh tiên sinh ở đây có việc gì để ông ấy làm chủ là được.” “Nhưng còn phủ bên kia……”
“Ta tự có tính toán, sao ngươi phải lắm lời thế?” Uông Vĩnh Chiêu liếc Trương Tiểu Oản một cái sau đó đạm mạc nói, “Còn không mau đi thu thập, cọ tới cọ lui làm chi?”
Đợi Trương Tiểu Oản dẫn Trương Tiểu Bảo ra khỏi cửa thì Trương Tiểu Bảo mới giật mình hỏi chị mình, “Đại tỷ, tỷ và hắn…… Hắn……” Chị hắn và người này hòa thuận từ bao giờ thế?
Trương Tiểu Oản nghe xong thì không lên tiếng vội, đợi đi tới hậu viện, bên người không có ai nàng mới nói, “Hắn là phụ thân của Hoài Thiện.”
Dứt lời, không đợi em trai nói gì nàng đã hỏi tình hình sức khỏe của Trương A Phúc và Lưu Tam Nương.
Trương Tiểu Bảo đáp xong vẫn không nhịn được nói với chị mình, “Đại tỷ thật sự muốn để hắn đi xem nhà chúng ta sao? Phụ mẫu khẳng định sẽ bị hắn dọa đến không dám ra khỏi cửa. Bọn họ nói trên người hắn quá nhiều sát khí không tốt cho tỷ. Chúng ta đều tưởng rằng chỉ cần Hoài Thiện từ chiến trường trở về cưới nàng dâu là có thể đón tỷ trở về ở cùng với mọi người.”