XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 213

Cập nhật lúc: 2025-01-06 07:50:51
Lượt xem: 78

Lão bà tử cũng có chút buồn cười, trong miệng còn nói, “Ngài ấy, đúng là biết dỗ người.” Làm gì có chuyện cố ý làm, chẳng qua đó là tối qua ăn thừa, thế mà nàng cũng dám cầm đi lừa vị Uông Tổng Binh khôn khéo xảo trá muốn c.h.ế.t kia.

“Thì cũng là hôm qua làm, nhìn còn mới mẻ. Ngươi không nói thì ai mà biết được.” Trương Tiểu Oản cười nói sau đó mang theo lão bà tử đến phòng bếp làm cơm.

Lão bà tử này trước kia làm việc trong cung nên đã thấy không ít mưa gió. Lúc này bà ta vẫn không quên khuyên bảo Trương Tiểu Oản hai câu, “Ngài ấy, nếu đã làm việc thì phải chu toàn, không được để lại nhược điểm cho người ta nói. Như thế người khác mới không dám nói ngài nửa chữ.”

“Ta cũng là vội quá nên lúc đó không nghĩ ra……” Trương Tiểu Oản gật đầu cười nói, “Đợi lát nữa ta sẽ tự làm cho hắn một phần là được.”

Bên này Trương Tiểu Oản lâm thời muốn lừa gạt Uông Vĩnh Chiêu, mà Uông Vĩnh Chiêu bên kia nhận được điểm tâm nàng “Cố ý” làm cho hắn thì cất vào trong ngực. Trên đường đi chúc tết đồng liêu hắn còn dừng ngựa lấy ra một khối nhét vào miệng. Giang Tiểu Sơn ở một bên trợn mắt há hốc mồm, không biết điểm tâm này đại phu nhân làm ăn ngon bao nhiêu mới khiến Đại công tử đi nửa đường còn phải dừng lại ăn một miếng mới chịu.

*******

Mãi cho đến mười lăm tháng giêng, ra tết rồi mà Uông Vĩnh Chiêu cũng chưa tới. Trương Tiểu Oản thực sự là thở phào, nghĩ hẳn là Lệ di nương kia cũng có thai gần ba tháng, tiền tuyến lúc này không có tin tức nên Uông Vĩnh Chiêu cũng nên ở nhà cùng ái thiếp.

Nhưng phải nói là vận khí của Trương Tiểu Oản chả ra làm sao cả. Nàng vừa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi thì vào 20 tháng giêng, Uông Vĩnh Chiêu lại tới, lần này mang theo một cái rương còn to hơn cái lần trước khiến sân tiền viện bị ních chật cứng. Giang Tiểu Sơn mang theo người vội vã một buổi sáng mới chỉnh xong đồ đạc để vào hậu viện.

Trong thùng lần này không chỉ có sách mà còn có quần áo, bình hoa. Trương Tiểu Oản ở tiền viện nhìn bọn họ vội vàng buổi sáng, đến buổi chiều đi tới hậu viện nhìn bọn họ đem mấy cái bình lớn đặt khắp nơi.

Hậu viện thì nhỏ lại mang tính thực dụng nên một khi đặt mấy cái đồ trang trí kia vào thì khó coi muốn chết. Nàng nhẫn nhịn đi tới trước mặt Uông Vĩnh Chiêu nhỏ giọng nói, “Ta thấy hậu viện không chứa được nhiều đồ lặt vặt thế đâu. Trong viện này ngày thường ngài hay vận động, nếu để quá nhiều thì sợ vướng chân vướng tay vô cùng.”

Uông Vĩnh Chiêu nghe xong thì đi đến trong viện một chuyến, nhìn trái nhìn phải thấy quả thật khó coi nên rống lên với Giang Tiểu Sơn: “Ai bảo ngươi sắp xếp thế này?”

Giang Tiểu Sơn sắp khóc đến nơi rồi, “Không phải ngài nói phải đem đồ đáng giá đều đặt trước mặt phu nhân hay sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-213.html.]

Uông Vĩnh Chiêu làm gì chịu được hắn nói trắng ra như thế vì vậy đôi mắt kia đ.â.m thẳng vào người Giang Tiểu Sơn khiến hắn sợ tới mức vội chạy chậm đến phía sau Trương Tiểu Oản trốn. Lúc này Trương Tiểu Oản cũng hơi xấu hổ nhưng vẫn cười nói, “Để ở tiền viện đi, nếu ngài có tiếp khách thì cũng coi như phù hợp.”

Uông Vĩnh Chiêu lạnh mắt liếc nàng một cái, lúc này mới thấy Giang Tiểu Sơn đang hé mắt nhìn mình thì lại khiển trách, “Còn không mau làm đi.”

Dứt lời hắn vung tay áo bỏ lại một câu “Ngươi xem mà làm” rồi nhanh chóng đi tới thư phòng. Màn đêm buông xuống, vẫn là Trương Tiểu Oản đi mời hắn đến tiền viện ăn cơm tối với Mạnh tiên sinh. Giang Tiểu Sơn lúc trước có đến mời nhưng hắn không thèm đi, còn cầm bút lông ném vào mặt gã người hầu.

Lần này Uông Vĩnh Chiêu tới Trương Tiểu Oản lại trải qua cuộc sống của bảo mẫu, sáng sớm tối mịt đều phải hầu hạ hắn. Tuy nàng hầu hạ thật sự là cẩn thận nhưng đêm nay khi vào phòng nàng phát hiện chăn trên giường ít đi một bộ.

Nàng quay đầu lại nhìn Uông Vĩnh Chiêu không sợ lạnh, đang mùa đông mà còn định cởi cả áo trong ra thì nhẫn nhịn không lên tiếng mà đi tới tủ tìm chăn dự phòng. Nhưng nàng vừa mở tủ thì thấy chăn bên trong đã không cánh mà bay.

Nàng lại nhẫn nhịn đi vào phòng Tiểu Lão Hổ tìm nhưng vừa mở ngăn tủ ra đã thấy bên trong cũng không có cái chăn nào.

Chẳng nhẽ chăn mọc chân chạy hết rồi à?!

Trương Tiểu Oản thật sự không thể nhịn được nữa mà trở lại trong phòng nhẹ giọng hỏi Uông Vĩnh Chiêu: “Ngài biết chăn đi đâu hết rồi không?”

Uông Vĩnh Chiêu nhìn nàng, vẻ mặt hờ hững nói, “Chăn hả? Ừ, hôm qua mấy thuộc hạ của ta tới nói buổi tối lạnh vô cùng nên ta để Tiểu Sơn đưa chăn cho bọn họ, mỗi người hai chăn.”

Mỗi người hai chăn? Cho dù có lạnh đến đâu thì cũng không thể một người hai chăn được. Bên dưới giường còn đốt than củi, thế mà vẫn lạnh vậy tức là than củi kia đốt vô ích sao?

Trương Tiểu Oản cố nhịn xuống xúc động muốn trào phúng, miễn cưỡng cười cười nói, “Làm sao lại mang cả chăn của mình mang cho bọn họ chứ? Đây há là thứ có thể để người khác dùng?”

Nói xong không đợi Uông Vĩnh Chiêu nói cái gì nàng đã bước nhanh đi ra cửa tìm Giang Tiểu Sơn đòi chăn đệm.

Loading...