XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 208
Cập nhật lúc: 2025-01-05 17:12:15
Lượt xem: 79
Uông Vĩnh Chiêu như thế khiến trên dưới Uông gia khóc thành một đoàn. Nhưng Trương Tiểu Oản nghe trong tiếng khóc đó thì phần nhiều là vui mừng vì sống sót sau tai nạn chứ không hẳn là khóc cho Uông Vĩnh Chiêu.
Đại phu mời về thăm bệnh cho Uông Vĩnh Chiêu cũng chỉ nói vài câu kiểu nếu chịu đựng được thì qua, không chịu được thì chính là chết. Sau đó ông ta bị Uông Vĩnh Trọng hung ác nhìn vài lần thì cũng bị hù dọa mà nói sẽ cố hết sức.
Sau đó Uông gia lại mời mấy đại phu, lúc này Trương Tiểu Oản cũng giúp đỡ nhị phu nhân vội vàng an bài xử lý việc trong nội trạch. Đa phần nàng cũng chỉ nhẹ nhàng chỉ bảo vài câu, còn lại thì để nàng kia tự làm.
Mấy ngày trôi qua, Uông Đỗ thị cũng hiểu Trương Tiểu Oản căn bản không có ý tưởng trở về chưởng quản, cũng không có ý phân quyền của nàng ta. Ngày này Trương Tiểu Oản thấy Uông Vĩnh Chiêu đã ổn định, bệnh tình Uông Quan Kỳ cũng không còn trở ngại thì muốn về trong thôn. Uông Đỗ thị còn đỏ mắt tiễn Trương Tiểu Oản sau đó đỡ bụng cảm kích mà uốn gối hành lễ với Trương Tiểu Oản.
Trương Tiểu Oản cũng không nhiều lời với nàng ta mà chỉ hơi hơi mỉm cười sau đó lên xe ngựa về thôn. Uông gia này đã có không ít nữ nhân, các nàng ở bên trong tranh giành đấu đá và tồn tại, tất cả đều không liên quan gì tới nàng.
Nàng vì Uông gia trả giá và trước mắt cũng được lợi từ Uông Vĩnh Chiêu. Còn nội trạch này không phải của nàng. Trương Tiểu Oản cũng không muốn chia sẻ nam nhân với những nữ nhân kia thế nên tự nhiên là không cần thiết cột vào cùng nhau tranh tranh đấu đấu.
Lúc Uông Vĩnh Chiêu tỉnh lại thì nghỉ tạm hai ngày, lại nghe nói phụ nhân kia đã về thôn Phiến Diệp Tử thì cũng chẳng cảm thấy kỳ quái. Nàng kia cực kỳ am hiểu việc thỏa thuận trả tiền, sau khi làm xong việc sẽ cực kỳ nhanh nhẹn mà đi mất.
Uông Vĩnh Chiêu nghĩ nếu một ngày kia hắn và con nàng đối địch thì nàng cũng sẽ nhanh chóng qua cầu rút ván. Nàng không có thái độ mềm mỏng, tâm địa cũng có thể nói là tàn nhẫn. Nếu như không
phải lúc làm việc nàng vẫn chú ý đến công bằng, tôn trọng tín nhiệm thì Uông Vĩnh Chiêu là người đầu tiên không tha.
Hiện giờ nghịch tử kia đã chọn một con đường mà nếu thành công thì sẽ một bước lên trời. Nể mặt hắn nên Uông Vĩnh Chiêu cũng chỉ có thể mặc kệ nàng.
Nói gì đi nữa thì hắn cũng có sự nể phục với phụ nhân có thể bình tĩnh ung dung đối mặt với sống c.h.ế.t này.
Tháng mười năm Vĩnh Duyên thứ ba, chiến sự ở tiền tuyến tạm nghỉ, nhưng Vân Châu còn ở trong tay người Hạ, hai bên giằng co. Tĩnh Vương dâng tấu xin chủ ý, hoàng đế hạ hạ chỉ lúc nào huyết tẩy triều Hạ thì lúc ấy Tĩnh Vương có thể khải hoàn hồi triều.
Mấy ngày sau Trương Tiểu Oản nghe được tin này thì không nhịn được thóa mạ hoàng đế một hồi. Ông ta cũng quá độc ác, chẳng nhẽ không đánh được triều Hạ thì không cho người ta trở lại sao?
Nếu đánh 10-20 năm, chiến tuyến kéo dài, sau đó lương thảo không đủ thì chẳng phải sẽ đói c.h.ế.t Tĩnh quân sao? Tĩnh Vương lúc này trước có hạ quân, sau có ý chỉ của hoàng đế nên nếu khởi nghĩa thì chỉ có đường chết.
Liên tiếp vài ngày Trương Tiểu Oản đều nghĩ đến việc Tĩnh Vương sẽ có phải ứng nào với ý chỉ này của Tĩnh Vương. Trương Tiểu Oản ngày đêm khó an, đến Giang Tiểu Sơn tới báo Lệ di nương có thai nàng cũng chỉ vẫy vẫy tay, cầm thỏi bạc đưa cho hắn rồi tống cổ hắn đi rồi.
Giang Tiểu Sơn cầm bạc, vẻ mặt đưa đám trở về. Lúc nói với Đại công tử thì Đại công tử lập tức ước lượng thỏi bạc trong tay sau đó ném cho hắn nói, “Đi đưa cho Lệ di nương, nói là phu nhân thưởng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-208.html.]
Giang Tiểu Sơn khó hiểu nhưng cũng không nghĩ ra được những cong cong vẹo vẹo trong đầu chủ tử vì vậy cũng không nghĩ nữa mà gãi gãi đầu đi đưa bạc. Nhưng hắn mới đi được hai bước thì Đại công tử lại gọi lại hắn, nhàn nhạt nói, “Phu nhân cho ngân lượng là tâm ý của nàng, còn có của ta. Ngươi đi chướng phòng lấy 50 lượng đưa qua đi.”
Phụ nhân kia quả là bủn xỉn, chỉ cho một thỏi bạc 10 lượng là quá keo kiệt.
Trong nhà Lệ di nương mang thai nhưng Uông Vĩnh Chiêu cũng không kích động như lần trước Văn di nương mang thai. Con của di nương thì chỉ là con thứ, không có tiền đồ gì lớn. Giống đứa con vợ lẽ tên Hoài Giác của hắn, bây giờ sắp 3 tuổi rồi nhưng vừa thấy hắn thì hoặc khóc hoặc trốn, quả thực lãng phí cái tên hay hắn đặt cho.
*******
Khi bàn tay bị đứt gân cốt cầm nắm lại được thì đã đến đầu tháng 10. Uông Vĩnh Chiêu giao việc quản lý phủ cho Nhị đệ Uông Vĩnh An sau đó chạy đến thôn Phiến Diệp Tử tĩnh dưỡng cùng đại phu nhân.
Hắn tới khiến Trương Tiểu Oản có chút kỳ quái, “Không phải Lệ di nương đang có thai sao?”
Uông Vĩnh Chiêu quét nàng một cái sau đó để Giang Tiểu Sơn vác một thùng sách của hắn đến phòng ngủ chứ không phải thư phòng. Lúc này hắn mới quay đầu mang theo phụ nhân kia đi tới nhà chính.
Vừa đi hắn vừa nói, “Có thai là chuyện tốt, cũng tiện cho ta lấy cớ tới bên này.”
Nói xong hắn quay đầu nhìn Trương Tiểu Oản một cái. Nàng thì lại nghe thấy ý khác trong lời hắn nên mới khó hiểu nhìn hắn.
“Một phủ có thai phụ và trẻ con, cả Uông gia gồm già trẻ lớn bé đều ở đó, phụ thân cũng nằm bệnh trong nhà nên người bên trên sẽ không cần lo lắng Tổng Binh hữu danh vô thực như ta bỏ chạy làm phản đúng không?” Thấy nàng hiểu được ý hắn, Uông Vĩnh Chiêu ngồi xuống nói lời này. Chờ phụ nhân kia rót một chén nước hắn mới uống một ngụm rồi nhìn nàng nói, “Ngươi ngược lại chạy rất nhanh nhỉ?”
Trương Tiểu Oản hành lễ với hắn để tạ lỗi nhưng sau đó nàng chọn cái ghế cách bàn ngồi xuống nhẹ nhàng nói với hắn, “Ngài nói xem cục diện hiện tại phải giải thế nào đây?”
“Cục diện nào?” Uông Vĩnh Chiêu liếc nàng một cái, “Một nữ nhân như ngươi không cần lo mấy cái này làm gì.”
Trương Tiểu Oản nghe xong thì cúi thấp đầu. Uông Vĩnh Chiêu mà muốn nói với nàng thì sẽ nói rất nhiều, khi không muốn nói thì sẽ chê nàng nữ nhân không cần nghĩ nhiều. Thời gian dài trôi qua nàng cũng đã quen.
“Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, ngươi không cần lo lắng.” “Vâng.”
Nhìn nàng cúi đầu, trong lòng Uông Vĩnh Chiêu có chút không vui cũng không đành lòng nói, “Nếu ngươi không yên tâm thì ta sẽ lại phái một đội người đến bảo hộ hắn.”
“Thật sự?” Lúc này nàng ngẩng phắt đầu lên kinh ngạc vui mừng hỏi hắn.