XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 20
Cập nhật lúc: 2024-12-11 10:42:19
Lượt xem: 92
Sáng sớm hôm sau, Trương Tiểu Oản đi tìm suối nước sau đó đốt lửa đun nước uống.
Nàng cũng quan sát không biết trong dòng suối nhỏ này có cá không, nhưng không tìm thấy gì.
Nàng không biết đi sâu hơn sẽ có cá hay không nhưng ấn tượng trong lòng nàng về phạm vi trăm dặm quanh đây chính là cằn cỗi.
Đến người còn không muốn ở, không muốn khai hoang thì chứng tỏ nơi này cực nghèo.
Nấm nàng mang theo không nhiều nên hôm nay Trương Tiểu Oản phải tìm được đồ ăn. Nàng vừa đi vừa cẩn thận tìm kiếm, phát hiện rau dại ở đây cũng giống ở thôn Ngô Đồng, vừa cứng vừa dai, cho dù có tốn củi lửa đun thì đến heo cũng không ăn chứ đừng nói người.
Tìm lâu như thế nhưng nàng cũng không phát hiện ra đồ gì có thể ăn được. Một lần nữa Trương Tiểu Oản lại chắc chắn rằng những gì được viết trong các tiểu thuyết xuyên không đều là lừa đảo. Cái gì mà có thể tìm thấy mọi thứ ở trong rừng chứ? Mấy nhân vật chính đụng tới cái gì thì cái đó cũng ăn được. Khả năng này ở trên người nàng chính là bằng không rồi.
Nghĩ cũng phải, cái địa phương nghèo đến chim không thèm đẻ trứng này thì có thể có thứ tốt gì chứ?
Trương Tiểu Oản đi nửa ngày cũng không phát hiện được thứ gì có thể cho vào bụng thì trong lòng nhịn không được uể oải. Nàng cắn chặt răng đi về phía trước, may mắn là trước giờ nàng đi dọc theo một dòng suối nhỏ và phát hiện ra mấy con cá bơi rất nhanh.
Trương Tiểu Oản lập tức không màng gì hết, vội vàng chạy đến cách chúng nó một khoảng, buông sọt, cầm bình gốm quỳ gối bên mép nước, rồi lấy bình gốm chặn đường chúng đang bơi. Lúc chúng bơi vào trong bình gốm, nàng nhanh chầm bình gốm lên.
Nhìn thấy hai con cá khá lớn trong bình gốm, Trương Tiểu Oản mừng đến phát khóc.
Dù gì thì kiếp trước nàng cũng coi là nhanh nhẹn khéo léo vì thế tốt xấu gì hôm nay cũng có đồ ăn rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-20.html.]
Trương Tiểu Oản bắt được cá, nhặt củi lửa, tìm hòn đá để đắp thành bếp, lại đem bình gốm đặt lên trên. Nàng cầm cá đi đến bên bờ suối dùng gậy nhọn chọc thủng bụng cá, móc nội tạng ra. Một con nàng ăn bây giờ, còn một con để dành đến tối.
Lúc rửa mặt, Trương Tiểu Oản ở trên mặt nước thấy được khuôn mặt dính đầy bùn đất do bắt cá của mình. Trong một khắc đó nàng mới đột nhiên nhận ra nha đầu bẩn thỉu bù xù kia là mình. Cả đầu nàng vì thiếu dinh dưỡng nên tóc vừa vàng vừa khô, Trương Tiểu Oản nhìn đến ngẩn ra.
Nhưng rất nhanh nàng đã phục hồi tinh thần, cười cười, không thèm để ý mà đem hai con cá đã mổ bụng, lại rửa tay, vốc nước suối lạnh băng lên rửa mặt.
Nước suối lạnh khiến tinh thần nàng rung lên, không nghĩ nhiều nữa mà quay người về ngồi cạnh bếp lửa.
Tài nghệ nấu nướng trước kia của nàng không tồi, nhưng nếu không có nguyên liệu thì nàng cũng chẳng làm được gì. Phải có đủ nguyên liệu thì nàng mới làm ra được đồ ăn ngon. Ở ngôi nhà cái gì cũng không có kia nàng cũng chẳng có đất mà dụng võ.
Trương Tiểu Oản mang theo một chút muối ở bên người, gói trong một miếng vải nhỏ cực kỳ. Đây là vải còn dư lại khi nàng làm áo cho Lưu Tam Nương. Miếng vải bằng lòng ban tay kia được Trương Tiểu Oản làm thành một cái túi nho nhỏ dùng riêng để đựng muối.
Muối của Trương gia kỳ thật cũng không nhiều, mà trong nhà này sợ là đến tiền mua muối bây giờ cũng không có.
Thế nên nàng có thể không xông pha một phen sao? Nếu để cả nhà ngồi đó chờ c.h.ế.t thì nàng không làm được.
Cá suối quả thực rất tươi ngon, nàng chỉ cần bỏ thêm chút muối là được.
Nàng ôm lấy cái bình gốm, cầm nhánh cây làm đũa để ăn cá. Nàng ăn ngấu nghiến giống như đã đói 800 năm, thậm chí bất chấp canh nóng, chỉ muốn nuốt một ngụm ăn hết. Nàng hung hăng uống mấy ngụm canh cá nóng để ấm bụng.
Nàng hoàn toàn không màng canh nóng mà ăn hết, bụng cũng căng lên. Trong nháy mắt đó, Trương Tiểu Oản vuốt cái bụng lần đầu phồng lên vì no của mình, cảm nhận ánh mặt trời chiếu lên người ấm áp mà cười ngây ngốc……