XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 194

Cập nhật lúc: 2025-01-05 09:41:34
Lượt xem: 91

Nghe được tiếng la, Uông Vĩnh Chiêu chưa vội lên tiếng chỉ đi nhanh đến nhà chính, trên đường tránh được mũi tên mang theo sát khí của Tiểu Lão Hổ. Hắn đẩy cửa đi vào, lấy mồi lửa bật đèn dầu.

Bóng tối lập tức bị ánh đèn xua tan, đứa nhỏ vừa nhìn thấy hắn thì đã kinh ngạc lên tiếng, “Hóa ra là phụ thân đại nhân……” Dứt lời hắn thu mũi tên trong tay, khom lưng cúi đầu nói, “Hài nhi bái kiến phụ thân đại nhân, không biết ngài đại giá đến đây, mong ngài thứ tội.”

Uông Vĩnh Chiêu quét mắt nhìn hắn, buông đèn trong tay rồi ngồi ngay ngắn trên ghế. Từ khi đứa nhỏ này tiến vào Trung Vương phủ, hơn nửa năm nay mọi hành động của hắn đều chứng tỏ hắn bằng mặt mà không bằng lòng với minh. Điều này hắn biết và hắn cũng không ngốc.

Lão bộc kia cũng mang theo đèn lồng tới, nhìn thấy cảnh này thì ông ta nói với Uông Hoài Thiện lúc này còn đi chân trần, “Tiểu công tử, Tổng Binh đại nhân tới, ngài mau mặc xong quần áo rồi ra ngoài bái kiến.”

Uông Hoài Thiện nghe xong thì cười, đôi mắt nhìn về phía Uông Vĩnh Chiêu đang im lặng. Uông Vĩnh Chiêu không nói gì, một khắc sau thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Theo đó là Trương Tiểu Oản đã ăn mặc chỉnh tề đi tới hành lễ, “Đại công tử.”

“Miễn.” Uông Vĩnh Chiêu lúc này mới ngước mắt nhìn Uông Hoài Thiện, nhàn nhạt nói, “Mặc xong quần áo rồi ra đây.”

Uông Hoài Thiện đáp “Vâng” nhưng không rời đi mà chỉ ngước mặt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ……

Uông Vĩnh Chiêu thấy thế thì cong cong khóe miệng. Thế mà hắn còn dám trách cha mình đêm khuya mới tới sao? Đúng là đứa nhỏ to gan.

“Đi mựac xong rồi qua đây thỉnh an phụ thân.” Lúc này phụ nhân kia mở miệng, giọng nói dịu dàng cực kỳ. Đứa nhỏ nghe xong thì lui ra, mà lão bộc nhìn thấy nàng tới cũng đã cầm đèn lồng đi xuống.

“Ngươi có biết vì sao ta đến không?” “Mong Đại công tử nói rõ.”

Nhìn nụ cười đạm mạc trên môi Trương thị, Uông Vĩnh Chiêu bình tĩnh nói, “Hắn đã đi chỗ nào? Sao lại bị thương? Ta là phụ thân hắn thì hẳn nên được biết những chuyện này. Nhưng Thế Tử không báo

cho ta, ngươi là mẫu thân của hắn có phải cũng nên giải thích cho ta không?”

“Phụ nhân quả thật không biết.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-194.html.]

“Không biết?” Uông Vĩnh Chiêu hừ lạnh một tiếng, “Dám nói không biết? Trương thị, hắn gia nhập quân doanh đối địch chứ không vào dưới trướng của ta mà ta cũng chẳng nói gì. Có điều người khác vẫn sẽ có đánh giá, ngươi thật sự cho rằng hắn dựa vào Thế Tử thì có thể kê cao gối mà ngủ sao? Ngươi cho rằng người khác đều mù mắt rồi chắc?!”

Uông Vĩnh Chiêu đập bàn khiến nó run rẩy, Trương Tiểu Oản nghe xong thì chỉ bình tĩnh suy nghĩ một hồi mới nhìn thẳng Uông Vĩnh Chiêu nói, “Phụ nhân ngu dốt, mong Đại công tử nói rõ hơn một chút.”

“Cho dù hắn bất hòa với ta thì ít nhất cũng phải giữ mặt ngoài cho tốt.” Uông Vĩnh Chiêu nhẫn nhịn, đứng lên đi đến cạnh cửa, xác định lão nô kia đứng ở ngoài cửa, bên cạnh không có ai mới quay đầu lại nhìn Trương Tiểu Oản, ánh mắt lạnh băng, giọng nói nhẹ đến khônng thể nhẹ hơn, “Quay đầu lại đợi bệ hạ hỏi ta con mình đi đâu làm gì, Trung Vương cũng hỏi ta mà ta một chữ không đáp được thì Trương thị, ngươi đặt ngươi, ta và Uông gia ở chỗ nào? Việc này Thế Tử giấu diếm Hoàng Thượng, đến phụ vương mình ông ta cũng giấu, ngươi nói xem có phải việc tốt không?”

“Ngươi cho rằng chỉ cần ngươi ôm được gốc đại thụ này thì các ngươi có thể bén rễ nảy mầm chắc?” Uông Vĩnh Chiêu lại đi vài bước, đến gần nàng nhẹ nói bên tai nàng, “Ngươi cũng đừng quê vì sao hắn đến Trung Vương phủ.”

Trương Tiểu Oản không cười nữa mà hành lễ với Uông Vĩnh Chiêu nói, “Mong Đại công tử nói rõ.”

“Ngươi không cần mở miệng là Đại công tử,” Uông Vĩnh Chiêu ngồi xuống, xoa trán, chống đầu nhàn nhạt nói, “Khoảng cách này ngươi có kéo xa đến mấy thì ngươi cũng vẫn là con dâu Uông gia, hắn vẫn là người của Uông gia. Nếu ta có việc thì các ngươi thoát làm sao được? Nhưng nếu hắn xảy ra việc thì ta lại có cách đẻ thaots được. Hiện nay chính là ta tồn tại thì các ngươi mới có thể sống, ngươi cứ nghĩ lại cho kỹ đi.”

“Thế Tử…… Vì sao không nói với ngài?” Dưới ánh đèn cô liêu, gió lạnh thổi vào khiến ánh đèn lay động. Trương Tiểu Oản cúi đầu, cả người lạnh lẽo nhưng vẫn nhẹ nhàng hỏi.

“Các ngươi không thể không thắt cổ trên cái cây Thế Tử hả? Nguyện trung thành với ông ta nhưng lại bất kính với ta phải không?”

“Đó là đường sống.”

“Đường sống?” Uông Vĩnh Chiêu cười lạnh nói, “Các ngươi cho dù có đường sống thì cũng là do ta che chở ở phía trước để lại đường sống cho các ngươi.”

“Đại công tử nói đùa,” Trương Tiểu Oản nghe vậy thì ngẩng đầu, nhẹ nhàng trả lời, “Không biết có bao nhiêu hồi mẫu tử chúng ta xém chút nữa là chẳng còn, hẳn trong lòng Đại công tử cũng hiểu rõ. Chỉ sợ ngài còn đang kỳ quái không hiểu vì sao chúng ta còn sống được tới bây giờ ấy chứ?”

Đôi mắt Uông Vĩnh Chiêu mãnh liệt co lại, nhìn thẳng vào Trương Tiểu Oản.

“Đường sống trước kia làm thế nào có được thì sau này cũng cứ thế đi. Sống được một ngày thì là một ngày……” Trương Tiểu Oản quỳ trước mặt hắn dập đầu, mỏi mệt đến cực điểm mà nói, “Đại công tử, ta không quên mình là con dâu Uông gia, Hoài Thiện là cháu của Uông gia nhưng việc này Thế Tử không cho nói thì chúng ta lấy bản lĩnh đâu ra mà nói?”

Nàng vừa dứt lời này thì cạnh cửa vang lên tiếng cười. Uông Hoài Thiện lúc này vừa cười vừa đi đến bên cạnh mẹ hắn rồi nói với Uông Vĩnh Chiêu, “Hóa ra phụ thân đại nhân tới đây là để hỏi ta đã đi giúp Thế Tử làm việc gì sao?”

Loading...