XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 191
Cập nhật lúc: 2025-01-04 17:19:53
Lượt xem: 78
Trương Tiểu Oản không phải người ngu ngốc, vừa nghe lời này của bà ta nàng đã tức khắc mềm nhũn chân, cuống quít đỡ bàn mới ngồi xuống ghế thở hổn hển sau đó hỏi Thế Tử Phi, “Ngài nói đi.”
Thế Tử Phi ngồi xuống bên người nàng, kéo tay nàng ra để nàng thở hai hơi mới lấy giọng điệu trầm ổn để nói, “Phía trước đã có người tới báo nói con trai ngươi gặp thích khách trên đường về. Hắn bị một kiếm mà trên đó có độc, lúc này hắn đang hôn mê……”
Trương Tiểu Oản cảm thấy không thở nổi nữa, nàng cắn lưỡi đến khi đau không chịu nổi mới có thể nói ra một câu, “Khi nào thì hắn về tới đây?”
“Đêm nay vào giờ Tý, đại phu nói trong lúc hôn mê hắn chỉ luôn mồm gọi mẫu thân. Đến lúc đó ngươi phải cho hắn uống thuốc.”
“Không có gì đáng ngại chứ? Uống thuốc xong không có gì đáng ngại chứ?”
“Thế Tử đã chuẩn bị mãnh dược.”
Thế Tử Phi nói xong lời này thì Trương Tiểu Oản đã rớt nước mắt. Nàng lặng người lặp lại hai chữ kia, “Mãnh dược ư?”
“Thế Tử đã tìm đại phu tốt nhất, thuốc cũng là tốt nhất, mãnh thì mãnh nhưng có thể cứu hắn một mạng.”
“Là mãnh dược gì chứ?”
Thế Tử Phi lắc lắc đầu, lấy khăn lau nước mắt cho nàng nói, “Ta không biết, Thế Tử chỉ để ta báo cho ngươi. Tiểu công tử nhà ngươi lập công lớn nên ngài ấy chắc chắn sẽ cứu hắn. Ngươi không cần tin ta, chỉ cần tin Thế Tử là được.”
“Dân phụ tin.” Trương Tiểu Oản thốt ra những lời này. Đợi nha hoàn dẫn nàng đến phòng cho khách thì Thế Tử Phi thấy mắt nàng mơ hồ giống như không nhìn thấy gì. Nàng không nhìn thấy bậc cửa nên bị vướng chân ngã một cái thật mạnh đập xuống đất.
Đám nha hoàn hô lên nhưng Thế Tử Phi lại thấy nàng giống như không có gì mà đứng lên, còn quay đầu lại hành lễ với mình, cáo tội mà cười cười. Lúc này m.á.u mũi của nàng đã rơi trên xiêm y nhưng nàng hồn nhiên không phát hiện ra.
“Dẫn đường cho Uông phu nhân, đỡ tay nàng ấy.” Thế Tử Phi nhẹ lắc đầu, chờ nàng đi rồi bà ta mới cảm khái một câu, “Đáng thương cho tấm lòng của mẫu thân trong thiên hạ.”
Trương Tiểu Oản đi rồi thì Thế Tử Phi cũng vội vàng đi gặp Thế Tử nói mình đã đón mẹ của Uông Hoài Thiện đến. Thế Tử nghe xong biểu hiện của phụ nhân kia thì thở dài nói, “Xem ra lời hắn nói không giả. Hắn muốn giúp ta mang kim khố về là chắc chắn sẽ mang về.
Hắn nói mẫu thân hắn mà không có hắn thì chắc chắn sẽ không sống nổi, nghe lời nàng nói thì quả nhiên là như thế. Trên đời này thế nhưng vẫn có người thật sự không nói dối một câu nào với ta.”
Thế Tử Phi nghe xong cũng thở dài, “Ngài không biết đâu, một người ý chí sắt đá như ta vừa thấy khuôn mặt thê thảm của Trương thị thì tâm cũng chua xót.”
*******
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-191.html.]
Đến đêm, cửa sau của phủ Thế Tử lặng yên không tiếng động mà mở rộng ra, một chiếc xe ngựa chậm rãi đi vào, sau đó cánh cửa lại lặng yên không một tiếng động đóng vào. Cửa kia mở ra và đóng lại nhanh đến nỗi người ta có cảm giác nó chưa bao giờ mở ra vậy.
Hậu viện lúc này đèn đuốc sáng trưng, người tới lui đều cực kỳ nhanh chóng. Đợi đến khi một võ phu cao lớn ôm một đứa nhỏ từ trên xe ngựa cẩn thận bước xuống thì hai đội người hầu đi ở hai bên hắn mới cúi đầu đi theo phía sau. Bọn họ nhanh chóng đến nội viện.
Trương Tiểu Oản đứng ở cửa viện sáng ánh đèn nhìn thấy cảnh này thì trong một khắc nàng chỉ nhìn chằm chằm thân thể bé bỏng trên tay người kia. Nàng nhìn từ đầu đến chân hắn, rồi lại từ chân đến đầu, lúc đám người lại gần nàng nhìn thấy khuôn mặt đỏ đến kỳ dị của hắn……
Nàng không lên tiếng, càng không nhào qua gọi hắn mà chỉ đi theo vào trong phòng, nhìn người nọ đặt con nàng xuống giường đệm.
“Thuốc ta bảo chuẩn bị đâu?” Trong phòng lúc này có một lão nhân râu tóc bạc phơ cất tiếng nói với trong phòng.
“Ở đây……” Ngoài phòng đã có người đem thuốc mới sắc xong đổ vào chén bước nhanh tới trước mặt ông ta.
Ông lão râu bạc kia dùng thay thử lại nếm một chút rồi nói, “Cho đứa nhỏ uống đi.”
Trương Tiểu Oản không lên tiếng, nàng đón lấy chén thuốc sau đó cúi đầu nhẹ nhàng nói bên tai Tiểu Lão Hổ, “Mẫu thân đã nếm thuốc này, nó vừa đắng vừa gây đau đớn nhưng con phải uống cho hết
biết không? Con phải uống hết mới còn sống mà về gặp mẫu thân.”
Nói xong lời này nàng đứng thẳng lên, nén nước mắt vào lòng sau đó cầm chén thuốc bóp cằm hắn, cùng hai người khác chặn chân và bả vai hắn mà cắn răng đút thuốc cho hắn uống.
Kỳ lạ là người nằm kia dường như có ý thức, hắn chậm rãi uống từng ngụm thuốc. Vị đại phu râu bạc kia thấy thế thì lẩm bẩm một tiếng, “Kỳ quái.”
“Cái gì mà kỳ quái?” Lúc này Tĩnh thế tử đã đứng ở cửa.
“Đây là lang hổ dược, uống vào cổ sẽ có cảm giác như d.a.o cắt, sao đứa nhỏ này có thể bình tĩnh đến thế chứ?”
“Ngươi đã xem thường tiểu tướng của ta rồi.” Tĩnh thế tử nói đến đây thì ngoài miệng nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn, “Hắn chính là đạp lên xác trăm người mà vội vàng trở về. Sau này hắc chắc chắn chính là hổ tướng của Lưu Tĩnh ta, sao có chút đau này mà cũng không nhịn được chứ?”
Một chén thuốc cứ thế an ổn được đút cho hắn. Lão giả kia đi tới bắt mạch thì nói với Thế Tử, “Nếu giờ Thìn mà hắn tỉnh thì sẽ không có việc gì nữa.”
“Như thế thì tốt.” Tĩnh thế tử nhẹ gật đầu với ông ta sau đó nói với phụ nhân kia, “Trương thị, ngươi ở đây đi.”
Dứt lời ông ta dẫn người đi chỉ để lại người hầu.
Vào lúc trời sáng, tầm khoảng giờ thìn, Trương Tiểu Oản thấy người trên giường chớp chớp mắt. Nàng nín thở, qua hồi lâu mới thấy con nàng mở mắt.
Uông Hoài Thiện vừa mở mắt ra đã nhìn thấy mẹ hắn. Đứa nhỏ còn non nớt lúc này lại thở dài cười nói, “Con biết ngay là vừa mở mắt ra đã thấy mẫu thân ngay. Ở trong mộng mẫu thân nói nếu con bình an trở về ngài chắc chắn sẽ nương bánh cho con, cõng con đi lên núi săn thú, còn mang theo Cẩu Tử đi tìm đám khỉ con kia.”