XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 190
Cập nhật lúc: 2025-01-04 17:19:50
Lượt xem: 80
Lúc này Uông Đỗ thị ngồi ở bàn của nữ quyến liếc nhìn Trương Tiểu Oản một cái, do dự một chút rồi vẫn ra hiệu cho nhà hoàn phía sau tới nói vài câu.
Trương Tiểu Oản không quan tâm nàng ta nói cái gì mà chỉ rũ mắt gắp đồ ăn chậm rãi nhai, bất động như núi.
Ở bên kia Uông Vĩnh Chiêu được báo thì trầm mặc một hồi rồi đứng dậy đi ra ngoài. Uông Đỗ thị thấy phản ứng của hắn thì giống như nhẹ nhàng thở ra rồi đứng dậy cong eo với Trương Tiểu Oản rồi hỏi, “Đại tẩu, ta đi xem một chút xem đại ca có gì cần dặn dò không.”
Trương Tiểu Oản “Ừ” một tiếng nhưng đôi mắt chẳng thèm nhìn nàng ta một cái.
Uông Đỗ thị nhìn nàng sau đó mang nha hoàn ra ngoài, đến lúc cách bình phong nàng ta còn hất khăn một cái tỏ vẻ bất mãn. Khăn của nàng ta là khăn lụa, bay trong không trung thật sự xinh đẹp nên lập tức đập vào mắt Trương Tiểu Oản.
Trương Tiểu Oản nhẹ liếc mắt một cái, hơi hơi mỉm cười nhưng không nói chuyện. Uông Đỗ thị đến trước bàn Uông Quan Kỳ tố cáo trước rồi mới mang nha hoàn ra cửa. Đúng lúc này Uông Vĩnh Chiêu lại đi vào, nhìn thấy nàng ta thì nhàn nhạt nói, “Cũng được, ngươi đi xem một chút xem thế nào.”
Nói xong hắn đi vào phòng, hất vạt áo ngồi xuống lại cầm đũa tiếp tục ăn.
*******
Trước khi Uông Đỗ thị đi thì thân thể hơi cứng lại. Uông Dư thị, vợ của Uông Vĩnh Trọng không bỏ sót biểu tình cứng đờ của nàng kia. Đợi sau khi ăn cơm xúc miệng bằng trà xong và có thể nói chuyện thì nàng ta mới ngồi gần Trương Tiểu Oản và cười nói, “Tẩu tử năm nay cùng chúng ta thức đêm chứ?”
“Các ngươi có tinh lực thức đêm sao?” Trương Tiểu Oản cười nói.
“Có chứ, có mà.” Tứ phu nhân Uông Dư thị cười rồi liên tục gật đầu, Tam phu nhân thấy thế cũng hàm súc cười gật đầu.
Đợi hành lễ với Uông Quan Kỳ và Uông Vĩnh Chiêu xong, Trương Tiểu Oản mang các nàng đến tiểu thính làm may vá và đón giao thừa. Trong lúc đó nàng thường cùng các nàng trò chuyện vài câu với nhau, chờ tới giờ Hợi thì nhị phu nhân tới.
Nàng ta hành lễ với Trương Tiểu Oản. Nàng nhẹ “Ừ” một tiếng nói, “Đừng đa lễ.” Nàng nói rất ôn hòa, Uông Đỗ thị thấy sắc mặt nàng tốt thì mới coi như nhẹ nhàng một chút.
Nàng ta nghĩ dù sao thì dù sao đây cũng là vị phu nhân ở bên ngoài, cho dù có thể không thích mình thì cũng chẳng thể làm gì. Nàng ta đương gia nhiều năm như thế nên cũng không tin vì đại tẩu này sẽ không cho nàng chút thể diện. Kể cả đại ca cũng sẽ không khiến nàng ta mất mặt.
Uông Đỗ thị an tĩnh ngồi xuống một cái ghế khác, Trương Tiểu Oản cũng không nói nhiều mà vội vàng làm việc của mình, một câu cũng không hỏi.
Gần đến giờ Tý, Giang Tiểu Sơn tiến vào mời vài vị phu nhân đi qua. Bọn họ muốn đốt pháo ở cổng lớn để ngăn Thái Tuế nên lúc này mọi người đang tụ tập ở cổng trước. Gia phó cũng đi theo sau, di nương các phòng đều tới. Trong một đêm mùa đông lạnh lẽo thế này, bởi vì mùi son phấn trên người các nàng và xiêm y diễm lệ nên đêm khuya rét lạnh này cũng như được nhuộm ra vài phần tươi sáng, lòe loẹt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-190.html.]
Chỉ một cái quét mắt Trương Tiểu Oản cũng cảm thấy chất lượng các di nương của Uông gia cũng coi như cao, nhưng đẹp nhất vẫn là mấy người trong phòng của Đại công tử. Đêm nay các nàng nhìn càng có vẻ nhu nhượng động lòng người.
Đợi đoàn người đều tới cổng lớn thì cách giờ Tý cũng không còn bao lâu. Cách đó không xe đều nghe thấy nhà khác cũng mở cửa phủ, tiếng nói cười ríu rít vang lên, náo nhiệt vô cùng.
Lúc này Uông Quan Kỳ quay đầu sang nói với con trưởng, “Năm nay con đốt cây pháo đầu tiên đi, về sau nhà này do con gánh vác rồi.”
Uông Vĩnh Chiêu nhẹ gật đầu, lúc hắn quay đầu thì ánh đèn lồng đỏ bị gió thôi lay động vừa kịp hắt lên sườn mặt hắn khiến cho gương mặt vốn đã xuất sắc của hắn càng thêm anh tuấn. Lúc này hắn nhìn lướt qua đám nữ quyến, môi mỏng nhếch lên nói, “Trương thị……”
Trương Tiểu Oản bước hai bước về phía trước rồi nhún eo hành lẽ đáp, “Vâng.”
“Lại đây.” Uông Vĩnh Chiêu nói xong câu này thì xoay người.
Trương Tiểu Oản chạy chậm đến chỗ hắn rồi hành lễ với Uông Quan Kỳ, “Lão gia.”
“Ừ.”
“Đại công tử.”
Uông Vĩnh Chiêu không để ý tới nàng mà nhìn thoáng qua Thính quản gia. Thính quản gia nhìn đồng hồ nước rồi ra hiệu bảo hắn thời điểm đã không sai biệt lắm vì thế hắn thổi cho mồi lửa cháy lên rồi nói, “Lại đây.”
Trương Tiểu Oản đi qua chỗ hắn.
“Nắm lấy đầu này.” Uông Vĩnh Chiêu nhìn mồi lửa phía sau.
Trương Tiểu Oản duỗi tay cầm lấy còn Uông Vĩnh Chiêu thì cầm tay nàng duỗi qua đốt ngòi pháo. Trong một khắc đó tiếng pháo rung trời, ánh lửa b.ắ.n ra bốn phía. Thời khắc đó ánh lửa sáng lạn, không khí lại sặc mùi thuốc, tiếng động đinh tai nhức óc. Trương Tiểu Oản nhìn thấy Uông Vĩnh Chiêu lẳng lặng nhìn mình.
Nàng mỉm cười đón ánh mắt hắn nhưng không nhìn ra cảm xúc gì, sau đó nàng quay đầu. Ở thời khắc nào đó, lúc tiếng pháo ở bốn phương tám hướng đã hơi yếu đi, Uông Vĩnh Chiêu ghé sát vào tai Trương Tiểu Oản, dùng giọng nói nhẹ nhàng nhưng khiến nàng không thể xem nhẹ mà nói, “Ngươi tốt nhất nên nhớ kỹ mình đã là con dâu Uông gia.”
Nàng là con dâu Uông gia nên thân phận và địa vị hiện tại là hắn cho nàng. Tốt nhất đừng để hắn biết nàng và đứa con trai bướng bỉnh kia của mình dám làm ra chuyện gì có lỗi với hắn.
*******
Vào sáng sớm ngày thứ tư Trương Tiểu Oản trở về thôn Phiến Diệp Tử, nhưng mới vừa về thì phủ Thế Tử đã cho người đến đón nàng đi qua đó.
Lúc Thế Tử Phi gặp nàng thì trong phòng không có người khác. Trương Tiểu Oản còn chưa kịp hành lễ thì bà ta đã vội đỡ tay, khuôn mặt uy nghiêm kia hơi trầm xuống, nói, “Ta sẽ nói với ngươi một việc, ngươi nhất định phải đồng ý với ta là cố nhẫn nhịn chịu đựng.”