XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 183
Cập nhật lúc: 2025-01-04 17:10:44
Lượt xem: 75
Chờ nàng đi giày cho hắn xong, Uông Hoài Thiện nặng nề nhắm mắt, đợi hắn mở ra thì trong mắt đã là một mảnh sáng trong, con ngươi sáng ngời mang theo ý cười.
“Mẫu thân, đi thôi. Con phải đi đây.” Uông Hoài Thiện đứng dậy dậm dậm chân, thử thử cảm giác đạp lên mặt đất rồi không quay đầu đi ra cửa. Sau đó hắn vùi đầu ăn cơm sáng, cất kỹ 20 khối bánh vào
bao quần áo sau đó không nhìn Trương Tiểu Oản một cái đã kéo tiểu Hắc ra khỏi cửa, dẫm lên ánh sáng ngày mới mà đi.
Lúc đầu Trương Tiểu Oản mỉm cười tiễn hắn đi xa, mãi đến khi không nhìn thấy bóng người nàng mới nhũn người. Nàng phải đỡ khung cửa rồi chậm rãi ngồi trên mặt đất, đầu dựa vào cạnh cửa chậm rãi khóc.
Con trai nàng lại muốn giống một người lớn mà đi chiến đấu. Nếu trên đời này thực sự có ông trời, thật sự có thần linh thì nàng thật sự muốn cầu xin ông ta đừng đối xử tàn nhẫn với con nàng như thế.
*******
Cả ngày hôm đó Trương Tiểu Oản nằm ở ghế trên không uống một giọt nước. Đợi mặt trời ngả về tây, sắp tắt nắng thì nơi xa có tiếng vó ngựa truyền đến.
Nàng lười nhác mà nằm ở kia không động đậy. Đợi tiếng vó ngựa gần hơn nàng mới đỡ ghế cưỡng bách chính mình đứng lên. Nàng đứng ở kia hít sâu một hơi, treo tươi cười lên mặt.
Nàng không nhanh không chậm đi đến cửa lớn, đợi nàng mở cửa ra thì người kia cũng vừa vặn xoay người xuống ngựa. Nhìn thấy nàng hắn cũng chỉ quét mắt liếc một cái sau đó lấy tay nải, ném roi ngựa cho người sau rồi nói với nàng, “Vào đi.”
Trương Tiểu Oản hành lễ với hắn rồi đáp, “Vâng.”
Đợi vào nhà chính rồi Uông Vĩnh Chiêu mới đặt tay nải lên bàn. Trương Tiểu Oản liếc mắt một cái đã nói, “Ta đi nấu nước pha trà, ngài chờ chút nhé.”
“Nha hoàn đâu?”
“Hôm nay trồng đồ ăn nên ta để các nàng làm xong mới về, sợ là còn phải một lát nữa mới xong.”
“Ừ, vậy ngươi không cần vội.” Uông Vĩnh Chiêu không quan tâm hai nha hoàn kia đang làm gì. Hắn hỏi xong thì nhìn thoáng qua Trương Tiểu Oản sau đó nhìn tay nải kia bảo nàng, “Mở ra.”
Trương Tiểu Oản cười hỏi, “Là gì thế?”
Lúc này Giang Tiểu Sơn buộc ngựa xong đã tiến vào nghe được lời này thì cười nói, “Phu nhân, ngài xem một chút là biết mà.”
Trương Tiểu Oản cười nhìn hắn một cái rồi mở tay nải trên bàn và thấy ba tấm da hổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-183.html.]
“Đây đều là do Đại công tử săn được, nghe nói ngài làm ủng cho thiếu gia nên Đại công tử để tiểu nhân đến nhà kho của binh doanh tìm nửa ngày mới thấy ba tấm da hổ trước kia công tử săn được.
Ngài xem xem, da này ngài có vừa ý không?” Giang Tiểu Sơn vô cùng vui vẻ tiến lên nói với Trương Tiểu Oản.
“Rất tốt.” Trương Tiểu Oản gật đầu cười nói rồi nhìn Uông Vĩnh Chiêu nói, “Chỉ là ba tấm da hổ thì hơi nhiều rồi.”
“Nhiều thì ngươi tự xử lý.” Uông Vĩnh Chiêu ngồi ở ghế nhìn phụ nhân kia cười nhàn nhạt. Hắn cảm thấy nàng thuận mắt hơn mấy ngày trước nhiều. Hắn lại nhìn nàng thêm một lúc mới thu tầm mắt nói, “Không cần pha trà, nấu cơm đi.”
“Đại công tử muốn ăn bữa tối ở đây sao?” Trương Tiểu Oản nhìn hắn ôn hòa hỏi.
“Ừ.”
“Vậy được, ngài đợi một chút.” Trương Tiểu Oản hơi hơi mỉm cười hành lễ với hắn rồi xoay người rời đi.
Chờ nàng đi được hai bước thì nghe thấy người sau nói với Giang Tiểu Sơn, “Ngươi đi đằng sau giúp hai nha hoàn kia làm xong việc trong ruộng rồi mau trở lại.”
*******
Uông Vĩnh Chiêu bước vào nhà bếp thì thấy phụ nhân kia đang nhanh tay thái rau xanh. Không đến một lúc thì đống rau đã bị thái xong, sau đó nàng cũng đã nhìn thấy hắn. Đầu tiên nàng sửng sốt nhưng sau đó lại cười.
Uông Vĩnh Chiêu thích nàng cười như vậy chứ không lạnh mặt giấu sắc bén như trước, càng không cười đến giả dối như mấy ngày trước. Nụ cười lúc này của nàng ôn hòa hơn nhiều, có chút giống với nụ cười khi nhìn đứa nhỏ kia.
“Còn mất chút thời gian nữa, Đại công tử mà nhàm chán thì có thể luyện kiếm, lát nữa là sẽ xong đồ ăn.” Phụ nhân kia nói lời này xong thì xách bồn rau xanh, nở nụ cười đi về phía hắn.
Trong lòng Uông Vĩnh Chiêu lập tức cứng lại, đợi nàng dừng lại nhìn hắn thì ánh mắt hắn không tự chủ được nhìn về phía nàng. Nàng lớn lên không tính khó coi, nhưng làn da không đủ trắng, gương mặt không đủ nhu thuận, thân thể gầy thì gầy nhưng lại không cho người ta cảm giác tinh tế……
Nàng không phải người có thể gợi hứng thú cho người khác nhưng lúc này đôi mắt hắn không biết sao lại không thể rời khỏi nàng.
Thậm chí hắn vì nàng tạm dừng lại mà thấy hơi kinh hãi.
“Đại công tử, ta đi rửa rau.” Phụ nhân kia hơi cong eo hành lễ với hắn rồi bước nhanh đến chỗ giếng nước.
Uông Vĩnh Chiêu nhìn bóng dáng của nàng, hơi nhíu mày rồi cất bước đuổi theo. Đợi đến bên giếng nước thì hắn bước nhanh hơn, cầm lấy thùng gỗ múc nước nhanh chóng lấy đầy rồi đổ vào chậu rau xanh.
Phụ nhân kia lại cười với hắn, trong ánh hoàng hôn nụ cười của nàng khiến hắn thấy hơi chói mắt. Uông Vĩnh Chiêu lui ra phía sau hai bước, ôm cánh tay nhìn phu nhân lúc này đã cúi đầu rửa rau, đôi mắt dừng trên mái tóc hơi hỗn độn của nàng.
Không biết trước khi mở cửa nàng đang làm gì.