XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 176

Cập nhật lúc: 2025-01-03 20:30:19
Lượt xem: 81

5 ngày sau Uông Hoài Thiện thu thập tay nải đến vương phủ ở.

Ngày đó Trương Tiểu Oản đưa hắn đến cửa thôn, mỉm cười nhìn hắn rời đi. Đợi hắn đi rồi, nàng mới ngẩng đầu nhìn không trung một lúc lâu rồi cúi đầu chậm rãi đi về.

Ngày đó, Tĩnh thế tử hỏi Uông Hoài Thiện, “Mẫu thân ngươi là người như thế nào?”

“Là người mẫu thân luôn muốn tiểu nhân sống thật tốt.” Uông Hoài Thiện rất nghiêm túc trả lời.

“Ngươi có thể nói với ta những tính toán thật sự trong lòng ngươi không?” Thế tử cười hỏi lại.

Uông Hoài Thiện cũng cười, hắn giảo hoạt mà chớp chớp mắt, “Đương nhiên tiểu nhân có tính toán, tiểu nhân còn muốn kiếm bạc cho mẫu thân dùng.”

Nói xong hắn quay đầu lại nhìn về phía cửa phủ, giống như hắn thấy mẹ hắn đang đứng chờ hắn trên đường về nhà, nàng đứng đó ngóng trông hắn trở về. Lúc hắn quay đầu thì trịnh trọng nói với thế tử, “Ngài yên tâm, ngài cứ chờ mà xem.”

Tĩnh thế tử cười ha ha rồi vỗ nhẹ vai Uông Hoài Thiện và gật đầu nói, “Ta đương nhiên tin, ngươi là một đứa nhỏ có bản lĩnh.”

Uông Hoài Thiện đi rồi, ngày ngày Hồ nương tử đều tới nhưng Trương Tiểu Oản chỉ cười nói không có việc gì. Có điều ngày ngày Hồ nương tử vẫn đến chơi với Trương Tiểu Oản hai canh giờ.

Hôm nay hai người đều vội việc may vá trên tay, Hồ nương tử vẫn nhịn không được hỏi nàng, “Một khi đã như vậy sao tỷ không trở về? Nếu tỷ ở Uông gia thì tốt xấu gì cũng có thể thấy Hoài Thiện vài lần.”

Trương Tiểu Oản suy nghĩ nửa ngày mới bình tĩnh nói, “Ta không về được.”

“Vì sao?” Hồ nương tử ngừng động tác trên tay nhìn Trương Tiểu Oản.

Trương Tiểu Oản nâng mặt cười cười, “Đại công tử từng mời ta hai lần nhưng ta cũng không về. Khi đó không về thì lúc này hắn phạt không cho ta về.”

“Hắn nhẫn tâm như thế sao?”

“Chỉ trách ta lúc ấy không thức thời.” Trương Tiểu Oản cười lắc lắc đầu, “Con người ấy mà, sẽ luôn phạm một ít sai lầm mà quay đầu lại sẽ hối hận. Ta cho rằng dựa vào chính mình thì dù hai mẹ con có khổ một chút cũng có thể sống ngày tự tại, ai ngờ……”

Ai ngờ thế sự biến ảo vô thường, thế đạo này làm sao dễ dàng như nàng nghĩ chứ? Nàng ấy à, cứ tự cho mình là đúng nên bây giờ mới phải trả giá đắt cho những sai lầm của mình. Mỗi ngày nàng sẽ phải lo lắng cho con mình, nghĩ hắn ăn mặc có tốt không rồi hắn có phải chịu tủi thân gì mà không dám lộ ra chỉ dám trốn vào góc khóc hay không.

Vô số những lo lắng này chính là trừng phạt nàng lúc trước không chịu nhận mệnh. Khóe miệng nàng có ý cười nhưng vào trong mắt Hồ nương tử thì khóe miệng kia lại run rẩy cực kỳ.

Hồ nương tử thật sự không nhìn được mà âm thầm đỏ hốc mắt. Vị Tổng Binh đại nhân của Uông gia kia đúng là nhẫn tâm, đây là vợ con hắn chứ có phải kẻ thù đâu? Sao lại phải có thù tất báo thế này chứ?

*******

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-176.html.]

Hôm nay Uông Hoài Thiện đã đi được nửa tháng. Vào giờ Tuất, Trương Tiểu Oản mới vừa gội đầu xong, đang xõa tóc nằm trên ghế trong viện ngẩng đầu nhìn ánh trăng, trong tay lúc có lúc không mà đóng đế giày.

Đột nhiên nàng mơ hồ nghe thấy có tiếng vó ngựa. Lúc này đế giày và kim trong tay nàng đều rơi xuống đất. Nàng không dám tin tưởng mà ghé vào trên đất nghe một hồi sau đó lập tức vui vẻ đứng lên chạy tới cửa lớn mở ra và ngóng nhìn trong bóng đêm……

Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, hờ hững trên khuôn mặt thanh tú của phụ nhân kia lúc này tan hết, ánh mắt nàng mừng rỡ như điên, sáng rạng rỡ như ngôi sao trên bầu trời. Nàng liếc mắt nhìn trong bóng đêm một cái rồi lập tức quay đầu lấy đèn lồng đi nhanh đến đầu kia của con đường, muốn đứng ở giao lộ đón con mình.

Nàng chạy rất nhanh, tiếng vó ngựa cũng càng ngày càng gần. Hai mắt Trương Tiểu Oản dâng lên vui sướng, đợi con ngựa kia đến gần nàng dừng bước chân, ngước gương mặt tươi cười nhìn người đang tới……

Lúc này người kia cũng đang dùng đôi mắt như hàn tinh mà yên lặng nhìn nàng. Đôi mắt hắn giống con nàng đến thế nhưng hắn lại không phải người nàng đang chờ.

Trương Tiểu Oản chậm rãi thu lại tươi cười, ánh sáng trong mắt nàng cũng ảm đạm xuống. Nàng nhìn bóng đêm phía sau hắn, sau đó chậm rãi nhắm mắt.

Nàng không chờ được người muốn chờ.

“Đại công tử……” Trương Tiểu Oản chỉ để bản thân thương tâm nhắm mắt một chút sau đó nàng mở bừng mắt, lập tức hành lễ với người tới.

Uông Vĩnh Chiêu không nói một lời mà chỉ xoay người xuống ngựa rồi dắt ngựa đi về phía trước. Đi được hai bước thấy phụ nhân kia vẫn nhìn về phía con đường thì hắn bình tĩnh nói, “Đi về đi.”

“Vâng.” Trương Tiểu Oản hành lễ với hắn.

Có lẽ ánh sáng trong mắt nàng mất đi quá nhanh, hơn nữa ánh mắt nàng lúc đó quá bi thương nên Uông Vĩnh Chiêu đột nhiên cảm thấy nàng có chút đáng thương. Đợi đi vào trong nhà, Trương Tiểu Oản nhìn thoáng qua Uông Vĩnh Chiêu cả người đầy mùi rượu sau đó chần chừ hỏi, “Đại công tử đến vì chuyện gì thế?”

“Không có việc gì thì ta không thể tới sao?”

“Là phụ nhân lắm miệng.” Trương Tiểu Oản nhìn Uông Vĩnh Chiêu rồi rũ mắt khẽ thở dài.

Uông Vĩnh Chiêu thấy nàng thuận theo thì khẩu khí lạnh lẽo mới ôn nhu hơn một chút, “Một mình ngươi ở đây không tốt, ngày mai ta sẽ phái hai nha hoàn tới đây.”

Trương Tiểu Oản lắc lắc đầu, “Một mình ta ở quen rồi, hơn nữa ngài cũng biết ta có thể tự bảo vệ mình.”

“Ngươi……”

“Đại công tử, ta nói thật, ta ở một mình quen rồi……” Trương Tiểu Oản cười khổ ngẩng đầu nói.

“Ta nói sẽ phái người tới thì ta sẽ phái người tới, ngươi muốn cho người bên ngoài truyền ra Uông gia ta đối xử ác độc với con dâu trưởng sao?” Uông Vĩnh Chiêu lại lạnh giọng nói.

Loading...