XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 169

Cập nhật lúc: 2025-01-03 15:48:13
Lượt xem: 95

Người một nhà đi ba ngày cuối cùng cũng tới chỗ sơn cốc kia. Nhà ở kia Trương Tiểu Oản chưa bao giờ tới mà chỉ nghe bọn đệ đệ cùng Hồ Cửu Đao nói qua. Hiện tại vừa thấy thì nàng cảm thấy sung sướng vài phần.

Nhà chính đúng như nàng yêu cầu, nóc nhà cao, phòng lớn, bên trong rộng mở. Ba cái sân ở phía sau cũng đều có giếng trời, con đường thoát nước cũng được lát đá cực kỳ vững chắc.

Vào ngày đầu tiên sau khi dàn xếp xong cho mấy người già, Trương Tiểu Oản mang theo em trai em gái đem lương thực để vào kho lúa sau đó đốt lửa, mang chậu than vào các phòng để xua tan hàn ý.

Bởi vì chị cả làm việc nhanh nhẹn nên mặc kệ là em nàng, em dâu hay con trai nàng đều dùng toàn bộ sức lực mà đi theo nàng làm việc. Từ dọn dẹp phòng đến lên núi đốn củi bọn họ đều nhanh tay làm tốt.

Trương Tiểu Oản nhìn thấy thì trong lòng cũng vui mừng. Nếu không phải có thân phận và quy tắc của thế tục này kìm kẹp như gông cùm thì dựa vào sự cần mẫn của một nhà bọn họ sao có thể không có cuộc sống tốt chứ?

Đáng tiếc, trên đời này chuyện tốt đẹp chỉ luôn ở trong tưởng tượng, sẽ không có trong hiện thực. Bọn họ không thể sống cả đời này trong sơn cốc, dù thế nào cũng phải ra ngoài sống, Hoài Thiện muốn làm gì cũng cần có một thân phận……

Bọn họ muốn tồn tại ở thời đại này thì phải tuân theo quy tắc của nó, phải chịu gông xiềng của nó trói buộc. Cho nên hiện nay như thế kỳ thật cũng không tồi. Nếu có tồi tệ thì cùng lắm cả nhà đào tẩu, vẫn còn cái mạng nhỏ có thể tồn tại. Ngày nào đó cho dù c.h.ế.t thì có người thân bên cạnh cũng coi như có người khóc, có người đào hố chôn mình. Kỳ thật đó cũng là việc tốt, so với lẻ loi hiu quạnh thì tốt hơn nhiều. Mà nếu Uông gia ổn định, đến khi Hoài Thiện tới tuổi muốn lang bạt và cần một thân phận để làm việc hắn muốn thì bọn họ cũng sẽ không mang lại xấu hổ gì cho Uông gia. Nàng và Uông Vĩnh Chiêu đã thỏa thuận việc hai bên cùng có lợi, đến lúc đó cũng sẽ không có sai lầm gì quá lớn.

Còn việc có thể có thêm nhiều điều ngoài ý muốn thì dù thế nào cũng không tránh được. Con người ta tồn tại phần lớn dưới tình huống không ai biết trước tương lai, chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Mà hiện tại vẫn cần nỗ lực rồi mới nói.

*******

Lần này Trương gia trốn thực sự khiến Uông Vĩnh Chiêu tức giận đến không nhẹ nhưng sau khi hắn biết tình hình cụ thể thì đã là nửa tháng sau.

Hắn ở Tam vương phủ tắm m.á.u chiến đấu hăng hái, giúp đỡ Tam vương gia g.i.ế.c ra một đường đến điện thánh rồi thành công đăng cơ. Lúc đó hắn ở trên giường bệnh cửu tử nhất sinh.

Lúc sống lại, mới vừa thở hổn hển hai hơi thì đương kim Hoàng đế bệ hạ đã muốn phong cáo mệnh cho thể tử kia của hắn. Uông Vĩnh Chiêu phái người muốn đến báo nàng thu thập đến nhận thụ phong ai ngờ lại nhận được tin khiến hắn thiếu chút nữa tức đến tắc thở.

Chức quan nhị phẩm hắn dùng mệnh đổi lấy, được hoàng đế chủ động ban thưởng thế mà nữ nhân kia lại chạy mất?

Uông Vĩnh Chiêu tức giận đến mức đ.ấ.m giường vài cái, Giang Tiểu Sơn nhìn thấy thì sợ đến run như cầy sấy, cũng thực sự không hiểu đại thiếu phu nhân nhà hắn nghĩ cái gì, sao lại chạy trốn chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-169.html.]

Người một nhà bọn họ hiện tại ở đâu không ai hỏi được.

“Đi Hồ gia thôn, tìm Hồ Cửu Đao.” Uông Vĩnh Chiêu thật sự là phải cố gắng lắm mới nói được vài lời này.

Nàng không hiếm lạ ngôi vị đương gia chủ mẫu của Uông gia, cũng ngại Uông gia liên lụy thì có thể nhưng hắn muốn xem nàng có cái gan không lĩnh cáo mệnh thụ phong hay không.

Bảy ngày sau, vào ngày hoàng đế muốn phong cáo mệnh, Trương Tiểu Oản kịp thời trở về phủ Tổng Binh để nhận. Nàng ăn mặc cực kỳ thể diện, ở trước mặt một nhà già trẻ của Uông gia mà lĩnh cáo mệnh. Nhưng lúc Uông Vĩnh Chiêu từ hoàng cung về thì nghe nói nàng lại chạy rồi.

“Chạy rồi ư?” Uông Vĩnh Chiêu nhìn Giang Tiểu Sơn, cực kỳ khó hiểu hỏi.

“Vâng, phu nhân nói trong nhà có việc, ra cửa đã không thấy tăm hơi. Vừa nãy tiểu nhân đến trong thôn thì ngôi nhà kia cũng không có ai.” Giang Tiểu Sơn căng da đầu đáp.

“Chạy trốn cũng nhanh nhẹn quá ha?” Một hồi lâu sau Uông Vĩnh Chiêu mới cười lạnh ra tiếng, “Đi Hồ gia thôn báo tin để nàng ta trở về. Nhận được cáo mệnh nhờ Uông gia nhưng lại trốn xa như thế, nàng ta nghĩ cũng dễ quá nhỉ?”

“Đại công tử……”

“Cứ nói năm nay có mở khảo thí, con trai nàng cũng nên thử xem thế nào. Còn nữa, nếu nàng không xuất hiện thì ngươi mời một nhà Hồ Cửu Đao đến trong phủ làm khách mấy ngày. Ta cũng không tin mới có nửa ngày nàng ta đã có thể chạy xa rồi.” Uông Vĩnh Chiêu

nói xong câu đó thì phất tay gọi Giang Tiểu Sơn đi xuống làm việc.

Đám người lui ra, cửa vừa đóng lại hắn đã thở một hơi dài. Cuộc sống này thật sự là lao lực nhưng vẫn phải cố gắng. Hiện tại phụ nhân kia muốn chạy thì cũng phải xem hắn có nguyện ý để nàng ta chạy hay không đã. Cửa Uông gia không phải nàng ta muốn đến là đến muốn đi là đi.

Nhớ đến chuyện Thế Tử gia ‘coi trọng’ đứa nhỏ kia là Uông Vĩnh Chiêu lại nghĩ thầm không biết lúc phụ nhân kia biết được thì có chĩa mũi tên vào n.g.ự.c hắn không.

“Giết phu sao? Nàng ta dám làm lắm.” Uông Vĩnh Chiêu sờ sờ chỗ ngực, nhớ tới ánh mắt lạnh lẽo của nàng và đôi tay g.i.ế.c người không chút run rẩy kia thì không nhịn được khẽ cười ra tiếng.

Nàng quả thật đã nuôi được một đứa con giỏi nhưng phụ nhân ngu xuẩn này không biết có khi nuôi quá tốt, ánh sáng quá rực rỡ thì dù hắn có không quan tâm đến đứa con này thì cũng sẽ không thiếu kẻ muốn nắm lấy đứa nhỏ để áp chế hắn.

Phụ nhân ngu xuẩn tự cho mình là thông minh. Hắn cũng muốn biết gương mặt của nàng ta sau khi biết thực tế thì có còn giả cười với hắn được nữa không……

Loading...