XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 162

Cập nhật lúc: 2025-01-03 15:39:43
Lượt xem: 85

Sau khi Trương Tiểu Oản định xong ngày thành hôn cho Uông gia lão nhị cùng lão tứ thì hai anh êm có đi qua một chuyến để cảm tạ nàng.

Uông Vĩnh An đã biết được sự lợi hại và tầm quan trọng của đứa cháu kia vì thế lần này hắn đặc biệt dắt tới một con ngựa lùn màu đen.

Đôi mắt của con ngựa đen bóng, da lông cũng tỏa sáng. Hôm nay Tiểu Lão Hổ được nghỉ học, hắn đang chơi đùa thì thấy con ngựa ở cửa. Vừa nhìn thấy con ngựa hắn đã cảm thấy nó có điểm giống Cẩu Tử. Hắn thực sự có chút thích con ngựa này nên đành phải thả hai người này vào nhà, bái kiến mẹ hắn.

Uông Vĩnh An mang theo Uông Vĩnh Trọng thoạt nhìn có chút thấp thỏm đi vào phòng. Trương Tiểu Oản sớm đã nghe thấy tiếng bọn họ tới nên đang đợi ở nhà chính, trên mặt là tươi cười.

“Tẩu tử.” Hai người đồng thời gọi một tiếng, đôi tay chắp lại hành lễ.

“Nhị công tử, tứ công tử.” Trương Tiểu Oản cũng vén áo thi lễ với bọn họ, ôn hòa mà nói, “Mau vào ngồi đi.”

Nói xong nàng cũng gọi Uông Hoài Thiện vào, lại thấy trong tay hắn dắt ngựa và ngẩng đầu nhìn nàng thì nàng cười lắc lắc đầu nói với Tiểu Bảo đang đứng ở một bên, “Dẫn hắn ra ngoài chơi đi, nhưng đừng để hắn cưỡi vội để tránh cho hắn bị ngã.”

“Con mới không ngã, Đao thúc đã dạy con cưỡi ngựa rồi.” Tiểu Lão Hổ vừa nghe mẹ hắn nói thế thì biết nàng đã đồng ý cho hắn nhận nên mặt mày lập tức hớn hở đáp.

“Được, mẫu thân biết con sẽ không ngã nhưng phải chậm một chút nghe không?” Trương Tiểu Oản nhìn con trai răng trắng môi hồng vì cuộc sống đầy đủ, lại được người nhà yêu thương nên hơi chút vênh váo tự đắc, khóe miệng nàng nhịn không được nhếch lên ý cười.

“Đại tỷ, có đệ đi cùng nên tỷ cứ yên tâm.” Trương Tiểu Bảo thấy cháu trai khó dằn nổi yêu thích muốn đi ra ngoài cưỡi thử con ngựa thì hàm hậu cười với chị gái mình sau đó dẫn hắn ra cửa.

Triệu Quế Đào không yên tâm đi theo bọn họ ra cửa vài bước cũng chưa muốn về. Tiểu Lão Hổ thấy thế thì phất tay với nàng, “Đại cữu mẫu trở về đi, chúng ta rất tốt.”

Triệu Quế Đào lo lắng sốt ruột, “Ta nghe nói có mấy con ngựa sẽ hất người ngã xuống……”

“Con ngựa này nhỏ nên không thế đâu.” Tiểu Bảo an ủi vợ mình. Triệu Quế Đào kéo hắn một phen sau đó thấp giọng nói với hắn, “Đây chính là do người của Uông gia đưa tới, chàng xem có phải bọn họ muốn hại Tiểu Lão Hổ của chúng ta không?”

Tiểu Bảo dở khóc dở cười nhìn người vợ nghi thần nghi quỷ của mình nói, “Nàng lại miên man suy nghĩ cái gì thế? Đại tỷ mới vừa thay bọn họ chọn xong ngày thành thân, sao bọn họ phải mang một con ngựa tới để hại người chứ?”

Triệu Quế Đào rối rắm nói, “Như thế thì tốt, ai, chàng vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt, ngàn vạn đừng để Tiểu Lão Hổ bị ngã……”

Nàng dâu của hắn sau khi có thai thì trở nên đa sầu đa cảm lại thích suy nghĩ miên man cực kỳ. Tiểu Lão Hổ chỉ ngã thôi nàng ta đã rớt nước mắt. Đại tỷ nói có vài người mang thai sẽ như vậy, cũng bảo hắn phải ôn tồn dỗ dành. Tiểu Bảo cũng đau lòng vợ nên cũng không thể thấy nàng sầu lo cái này cái kia. Lần này hắn cũng trả lời tỉ mỉ, “Biết rồi, nàng yên tâm đi, trong nhà có khách nàng đến phòng bếp hỗ trợ mẫu thân, đừng để bà làm hết mọi việc.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-162.html.]

Triệu Quế Đào vừa nghe mới nhớ tới trong phòng bếp có việc phải làm. Nàng ta không dám chậm trễ nữa mà nhìn bọn họ đi xa rồi đóng cửa lại nhanh chóng đi vào.

Tiếng đóng cửa vang lên, Tiểu Lão Hổ quay đầu nhìn cửa nhà mình rồi lại cảm thán với cậu cả, “Đại cữu, cháu thấy buổi sáng mái cháu đi học đại cữu mẫu sợ là sẽ lại khóc một hồi. Người lớn mang thai hài tử trong bụng thật đúng là không dễ chọc.”

“Cháu biết không dễ chọc là được rồi, phải ngoan ngoãn nghe lời đó.” Trương Tiểu Bảo ha ha cười rồi bế Tiểu Lão Hổ lên ngựa, “Cháu thử xem, nếu con ngựa nhỏ không nghe lời thì sẽ xuống ngay nhé, được không?”

Vừa ngồi lên lưng ngựa Uông Hoài Thiện đã ngay lập tức ngẩng cao đầu kiêu ngạo nói, “Cháu biết cưỡi ngựa, sao nó lại không nghe lời chứ?”

Nói xong hắn cúi đầu hỏi con ngựa nhỏ, “Ngươi nói có đúng không?”

Con ngựa nhỏ kia là Uông Vĩnh Chiêu đặc biệt giúp đỡ đám Uông Vĩnh An chọn lựa để tặng cho hắn. Nó cũng bị nhốt chung với những con ngựa bị thuần dưỡng một thời gian nên tính tình cũng coi như không dữ dằn. Sau khi nghe xong Tiểu Lão Hổ nói, lại thấy Tiểu Lão Hổ cười nhìn mình thì nó cũng hà một hơi vào mặt hắn, sau đó nhích gần Tiểu Lão Hổ, vươn đầu lưỡi l.i.ế.m liếm mặt hắn.

Tiểu Lão Hổ lập tức cao hứng đến oa oa kêu to, ôm đầu nó không bỏ được. Hắn ở trên ngựa quơ chân múa tay, vui đến điên rồi.

Trương Tiểu Bảo ở bên cạnh nghe được hắn cười khanh khách lại oa oa kêu, trên mặt cũng tràn đầy ý cười thì trong lòng cũng bớt khó chịu hơn với việc nhận đồ của Uông gia.

*******

Sau khi mời anh em Uông gia ngồi xuống, Trương Tiểu Oản lấy giấy ra tinh tế nói với bọn họ, “Những thứ lặt vặt trên này ngươi bảo quản gia chuẩn bị cho tốt. Phải chuẩn bị trước thì đến lúc đó mới không có sai lầm.”

Uông Vĩnh An đón lấy nhìn nhìn rồi lại chắp tay cảm ơn Trương Tiểu Oản, “Cảm tạ tẩu tử.”

Nói xong hắn do dự một chút lại hỏi, “Ngày ấy tẩu tử có tới không?” “Tới,” Trương Tiểu Oản hơi hơi mỉm cười, “Ngài cứ yên tâm.”

Nàng sẽ tự ăn mặc thỏa đáng, Uông Vĩnh Chiêu muốn nàng làm thì nàng sẽ làm tốt. Như thế đổi lại an tĩnh cho một nhà bọn họ thì cũng không phải không tốt.

“Vậy quá tốt.” Uông Vĩnh An xem như thở dài nhẹ nhõm một hơi, cùng Uông Vĩnh Trọng liếc nhau sau đó lại nói với Trương Tiểu Oản, “Tẩu tử không trở về nhà ở cùng mọi người sao?”

Trương Tiểu Oản không nghĩ đến hắn lại hỏi trực tiếp như thế. Nàng ngây người một lát mới nhàn nhạt nói, “Ta mang theo Hoài Thiện ở đây quen rồi. Ta lại là người tay chân thô kệch, rất nhiều quy củ ta không hiểu cũng không có phúc sống những ngày phú quý. Hiện giờ có thể ở chỗ này đã là chuyện may mắn, ta cũng không trở về khiến lão gia và phu nhân thêm phiền toái.”

Dứt lời nàng cười với hai người họ, “Những thứ ghi trên giấy ta đều đã hỏi qua người già, nếu có gì không đúng thì các ngươi bảo Thính quản gia đi hỏi lại một lần. Ta thấy ông ta hẳn là có thể hiểu nhiều hơn một nữ nhân như ta.”

Loading...