XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 161

Cập nhật lúc: 2025-01-03 10:55:37
Lượt xem: 107

Nàng sẽ không vì những thứ không đáng, không cam tâm tình nguyện mà trả giá quá nhiều.

Khuôn mặt Trương Tiểu Oản bình tĩnh, Uông Vĩnh Chiêu liếc mắt nhìn một cái thì cũng không nhiều lời mà mang một cái tay nải đưa cho Trương Tiểu Oản.

Trương Tiểu Oản cầm lấy thì bị trọng lượng trong tay làm cho hoảng sợ. Vừa mở ra thì thấy đó là một bao vàng bạc châu báu.

“Ngươi tìm chỗ nào đó cất giấu, ngày sau đều có tác dụng.”

“Đại công tử có phải quá tín nhiệm ta rồi không?” Trương Tiểu Oản có chút chế nhạo nói.

“Ngươi muốn giữ được một nhà, lại muốn đứa nhỏ có tương lai thênh thang thì dã tâm quả là không nhỏ. Nói vậy năng lực của ngươi hẳn là cũng không nhỏ.” Uông Vĩnh Chiêu nói xong lời này thì đứng dậy mở cửa ra ngoài.

Hắn nhìn nhìn bầu trời, đêm nay không có trăng sao, tấm màn trời đen ảm đạm không chút ánh sáng. Hắn quay đầu nói với phụ nhân kia, “Ta biết ngươi không muốn vào kinh nhưng cuối năm nay nếu Uông gia chưa xảy ra chuyện, ngươi cũng về đại trạch chủ trì đại cục một hồi đi.”

Dứt lời, hắn cuối cùng cũng đi, để lại Trương Tiểu Oản nhìn chằm chằm đống của cải kia, không biết phải giấu ở đâu.

*******

Cứ năm ba ngày Uông Vĩnh Chiêu lại tìm Uông Hoài Thiện tới rừng rậm học kiếm. Uông Hoài Thiện có chút khó hiểu, hỏi mẹ hắn xong lại được mẹ hắn nói về thỏa thuận giữa hai bên thì lúc này hắn mới yên tâm cùng Uông Vĩnh Chiêu tập kiếm.

Tháng 10, lương thực thu hoạch xong thì Trương Tiểu Oản quyết tâm mang theo hai đứa em trai bí mật đem hạt kê mới phơi xong giấu đến nơi khác.

Mà càng khiến Trương Tiểu Oản âm thầm lo lắng chính là Quế Đào có thai. Người một nhà vui mừng không thôi, chỉ có Trương Tiểu Oản là lúc nào cũng có xúc động muốn mang bọn họ chạy. Một khi người ta có uy hiếp, đặc biệt là nhiều uy h.i.ế.p thế này thì cũng sẽ nhịn không được nhát gan sợ phiền phức. Nàng hiện giờ chính là như thế, chỉ sợ mây đen trong kinh thành bao phủ tới trên người mình. Nàng có già trẻ phải lo, so với trong quá khứ không có bất kỳ cái gì thì đúng là càng thêm sợ hãi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-161.html.]

Nếu chạy thoát đến nơi khác thì khả năng Tiểu Lão Hổ sẽ không thể trở nên nổi bật, bọn họ cũng có lẽ sẽ phải nhấp nhô gập ghềnh mới có thể tìm được chỗ cắm rễ. Nhưng dù khó khăn vô cùng thì cũng tốt hơn mất mạng, cùng Uông gia c.h.ế.t chìm một chỗ.

Chờ đến tháng 11, Uông gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện, mà Trương Tiểu Oản lại yên tâm hơn. Nghe nói Hi Thái Tử c.h.ế.t ở cửa cung, mà lúc ấy Uông Vĩnh Chiêu là một trong những quan viên đi bên cạnh hắn. Hoàng Thượng tức giận ra lệnh đánh quan viên từ tam phẩm trở lên 100 trượng, nếu c.h.ế.t thì chôn còn không c.h.ế.t thì biếm làm thứ dân. Quan viên dưới tam phẩm thì trực tiếp bị lôi ra Ngọ Môn c.h.é.m đầu.

Chức Tổng Binh của Uông Vĩnh Chiêu quả là có ích, vừa lúc là nhị phẩm nên hắn chỉ bị đánh trượng, cuối cùng không c.h.ế.t mà bị nâng về nhà.

Uông Vĩnh Chiêu không chết, Trương Tiểu Oản thật là vui sướng không thôi. Người của Uông gia bị lệnh cưỡng chế đuổi ra khỏi gia trạch cũng không khiến nàng lo lắng. Nàng đã sớm âm thầm hỏi thăm, có một thôn lớn cách Hồ gia thôn một đoạn, ở đó có một tòa nhà lớn để không, đủ cho lớn nhỏ Uông gia tới đó ở. Hơn nữa nơi đó có chút xa xôi, cách chỗ nàng không gần.

Nàng cầm tiền Uông Vĩnh Chiêu đưa cho để mua tòa nhà. Ngày đó nàng vẻ vang xuất hiện trước mặt Uông gia, dẫn dắt bọn họ đi tới

chỗ kia. Sau đó nàng không thèm liếc mắt nhìn di nương kia một cái đã gọi quản gia tới dặn dò rồi quỳ lạy Uông Quan Kỳ sau đó vỗ m.ô.n.g ngồi lên xe bò của Tiểu Bảo về nhà mình.

Bên ngoài đều chỉ biết đương gia nương tử là nàng sống ở nông thôn đã phải bán lương thực một năm của nhà mình lại mượn bạc anh em mới mua được tòa nhà kia cho Uông gia. Bên ngoài truyền quá mức oanh liệt khiến Uông Vĩnh Chiêu nằm trên giường dưỡng thương tức giận đến bật cười. Giang Tiểu Sơn hầu hạ hắn nhìn thấy thì cảm thấy chủ tử nhà mình đang mừng rỡ.

Lúc này những nhà Trương Tiểu Oản làm mối cho ba anh em nhà họ Uông cũng coi như không tồi. Chỉ có một nhà cùng Uông gia lui thân, còn hai hộ kia tính ra cũng là dòng dõi thư hương, dù không lớn nhưng khí tiết vẫn có. Bọn họ cho người đưa lời nói ngày thành thân vẫn ấn theo nhà hắn chọn lựa, sính lễ cũng có thể ấn theo tình hình của Uông gia mà đưa. Người tới truyền lời vẫn ân cần săn sóc, không mang theo chút khinh thường nào.

Uông Vĩnh Chiêu gặp hai nhà kia xong thì ngồi kiệu đến thôn Phiến Diệp Tử. Trong lời hắn không phải không có châm chọc, nói người làm đại tẩu như Trương Tiểu Oản phải bán ruộng bán đất lấy sính lễ cho chú em chồng thôi.

Trương Tiểu Oản cũng chẳng phải người da mặt mỏng. Sau khi nghe xong nàng chỉ cười đưa bạc hắn đưa lúc trước trả lại. Thứ của hắn nàng đều trả hết, còn một phần khác nàng cầm đi đặt mua sính lễ cùng bà mối. Lễ này nâng ra từ nhà nàng đưa đến nhà thông gia của Uông Vĩnh An và Uông Vĩnh Trọng, ngày thành hôn cũng được định xuống.

Điều này lại lần nữa chứng thực danh tiếng hiếu thuận của nàng. Nhưng lúc này Trương Tiểu Oản vẫn hơi khách khí với Uông Vĩnh Chiêu vì dù sao tiền này cũng là hắn đưa cho nàng. Rốt cuộc nàng cũng không dám làm quá mức. Nàng còn phải chờ cái gì mà Tam Vương gia kia thượng vị để Uông Vĩnh Chiêu có thể thuận nước mà lên. Trong lòng nàng cũng có khát vọng con mình có thể mang theo bản lĩnh của hắn, một bước lên trời.

Loading...