XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 143

Cập nhật lúc: 2025-01-03 07:09:31
Lượt xem: 102

Trương Tiểu Oản nhìn cái bàn bị đập đến lung lay, nhưng nàng còn chưa kịp phản ứng thì cạnh cửa đã vang lên tiếng cười hi hi, một giọng nói trong trẻo vang lên, “Òa, Uông Tổng Binh tới nhà của ta hù dọa nữ nhân gia hả?”

Nói xong đứa nhỏ có khuôn mặt giống hệt Uông Vĩnh Chiêu kia đi nhanh đến đây, khi còn cách ba bước hắn lập tức nhảy lên người Trương Tiểu Oản. Sau khi mẹ hắn ôm hắn thì hắn vội làm nũng hỏi nàng, “Mẫu thân đã làm xong bánh cho con chưa?”

Trương Tiểu Oản hơi nhíu mày, “Không phải đã nói là ngày mai mới làm sao?”

Uông Hoài Thiện vỗ trán nói, “Ai da, xem con này, đây còn không phải bị Tổng Binh đại nhân dọa nên đầu óc choáng váng sao? Mẫu thân phải thông cảm cho con.”

Trương Tiểu Oản bị hắn chọc dở khóc dở cười, cũng nhịn không được bật cười lắc đầu, mở miệng ôn hòa nói với người đối diện, “Đại công tử đi thôi, nên là của ngài thì chẳng chạy được, nếu không phải của ngài thì cũng đừng nhớ thương làm gì.”

Khóe miệng nàng mang theo ý cười nhìn về phía Uông Vĩnh Chiêu nhưng đôi mắt lại lạnh lẽo. Mấy năm nay hắn đánh giặc nàng đã bảo hộ tốt một nhà già trẻ của hắn, đến Uông Hàn thị nàng cũng tìm cách để chân bà ta tốt hơn. Dù Uông Hàn thị kia không cảm kích nhưng bà ta xác thật còn có thể sống lâu mấy năm nữa. Lúc này bà ta cũng hiểu thêm chút đạo lý, sẽ không lăn ra c.h.ế.t gây phiền hà cho mấy nam nhân Uông gia đang muốn bò lên cao. Bà ta cũng sẽ không ngu như trước mà tỏ thái độ với đứa con dâu này để người ngoài biết. Những việc nàng có thể làm thì đều đã làm thay Uông Vĩnh Chiêu, nếu hắn còn không biết tốt xấu thì trong cọc mua bán này của bọn họ hắn chính là kẻ nói lời không giữ lời.

Nàng nhìn nhìn Uông Vĩnh Chiêu, ngay sau đó lại phóng tầm mắt đến phong thư kia. Uông Vĩnh Chiêu cũng nhìn nhìn phong thư, thấy nàng thật sự không biết tốt xấu thì chỉ lạnh lùng nhìn nàng. Sau đó hắn cũng khinh thường nhìn đứa nhỏ ki, cứ thế cầm phong thư rồi đứng dậy đi mất.

Uông Hoài Thiện nhìn hắn rời đi, chờ hắn ra cửa thì lập tức chạy đến cạnh cửa đóng cửa lại. Lúc này hắn mới chạy về vỗ vỗ n.g.ự.c nói với Trương Tiểu Oản, “Làm con sợ muốn chết. Con còn tưởng sẽ phải đánh nhau với hắn một trận nên mới muốn đuổi hắn đi trước.”

Hiện tại hắn đã biết mình không có năng lực đi đánh Uông Vĩnh Chiêu nên nghĩ đợi sau này hắn nổi bật hơn sẽ trả hết nợ cũ. Hiện nay hắn sợ Uông Vĩnh Chiêu kích thích bản thân phát hỏa, sợ Cẩu Tử đều không thể ngăn hắn lại khiến hắn xông lên hung hăng đánh người kia một trận.

Hiện tại tự Uông Vĩnh Chiêu đi rồi khiến hắn rất vui vẻ.

“Được rồi, đi rửa chân tay đi, mẫu thân đi nấu cơm cho con……” Trương Tiểu Oản nở nụ cười, đứng dậy dắt tay hắn mang hắn đến hậu viện.

Nàng đoán trước Uông Vĩnh Chiêu sẽ đến một chuyến cho nên hôm nay không có việc gì nàng mới ngồi ở tiền viện chờ hắn.

Nam nhân kia cũng không làm gì bất ngờ. Chuyện nàng nên làm đều đã làm thay hắn, phồn vinh ngày sau của Uông gia chẳng liên quan gì tới nàng. Cục diện rối rắm trong nội trạch của nhà bọn họ cũng chẳng liên quan gì tới nàng.

Nàng chỉ cần con trai của nàng có thân phận là được. Chỉ cần người nhà họ Uông không ức h.i.ế.p hay gây thêm phiền cho hắn, Uông Vĩnh Chiêu có thể cho hắn ba phần mặt mũi thì ngày sau Tiểu Lão Hổ của nàng sẽ tự kiếm công danh cho bản thân.

*******

Vào chiều hôm đó, tiền viện bỗng vang lên từng tiếng gõ cửa kêu vang khiến Tiểu Lão Hổ đang luyện đứng chổng ngược cũng bị kinh ngạc.

Tiểu Lão Hổ truyền cành trên mấy cái cây, lúc bò lên cái cây gần tiền viện thì hắn ngạc nhiên nhìn thấy mấy người ăn mặc hơi khác bọn họ bên này đang đứng trước cửa nhà hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-143.html.]

Bọn họ đang nói gì đó với nhau, Tiểu Lão Hổ dựng lỗ tai nghe xong vài câu thì đột nhiên kinh ngạc cực kỳ. Ngay sau đó hắn không cần suy nghĩ mà như con khỉ con nhanh chóng leo cành cây về hậu viện. Đến cái cây trước hậu viện hắn lập tức nhảy xuống, còn chưa tới cạnh cửa hắn đã vừa chạy vừa kêu toáng lên, “Mẫu thân, mẫu thân, không xong rồi, người tới, người nơi đó tới……”

Lúc này Trương Tiểu Oản đang đốt đèn đọc sách tưởng Uông Vĩnh Chiêu dẫn người tới. Nàng không hề nghĩ ngợi mà buông sách, vẻ mặt trầm ổn đi tới phía sau cửa muốn lấy cung tiễn.

Ai biết lúc này Tiểu Lão Hổ đã chạy tới bên người nàng, nắm chặt cung tiễn trong tay nàng, khuôn mạt nhỏ đỏ bừng kích động dùng tiếng của thôn Ngô Đồng nói với nàng, “Người nơi đó tới, các cữu cữu tới, con nghe được có gọi Tiểu Đệ cữu cữu là Tiểu Đệ……”

Trương Tiểu Oản lập tức ngây ra, cung tiễn từ tay nàng trượt xuống nhưng nàng cũng không biết. Nàng đứng tại chỗ, đầu lưỡi giống như líu lại hỏi Tiểu Lão Hổ, “Cái…… Cái gì? Tiểu Đệ tới sao?”

“Tới, tới……” Tiểu Lão Hổ gấp cực kỳ, hắn vội kéo mẹ hắn đi đến tiền viện, “Mẫu thân, ngài mau đi xem một chút, nhìn xem có phải Tiểu Bảo cữu cữu và Tiểu Đệ cữu cữu tới không.”

Lúc này Trương Tiểu Oản đã bị hắn kéo tới trước cửa. Ở thế đạo này đã nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy tim mình đập loạn lên. Nàng hoàn toàn không nắm giữ được tiết tấu, trái tim kia kịch liệt phập phồng như muốn nhảy ra khỏi n.g.ự.c nàng.

Lúc đến trước cửa lớn, nghe bên ngoài có người gọi từng tiếng “Đại tỷ” thì mắt nàng đã đỏ ửng lên.

Nàng cũng choáng váng, bàn tay kéo cửa cũng run lên. Nếu không phải có Tiểu Lão Hổ ở bên cạnh sốt ruột giúp nàng kéo cửa thì sợ là nàng không kéo được cánh cửa kia ra mất.

Chờ cửa vừa mở ra, người bên trong và bên ngoài cánh cửa nhìn nhau, trong nháy mắt hai bên đều choáng váng.

“Đại tỷ năm đó đã đồng ý với bọn đệ là sẽ không rời bỏ bọn đệ mà.” Trương Tiểu Bảo đứng giữa đám người Trương gia run rẩy tay chân sau đó nghẹn ngào nói những lời này. Giây tiếp theo một đại hán tử cao lớn cường tráng như hắn cứ thế đứng ở kia khóc oa oa.

Hắn vừa khóc thì Trương Tiểu Đệ, Trương Tiểu Muội ở bên cạnh cũng như được hạ lệnh mà cứ thế khóc rống lên, đau lòng thật sự.

Bọn họ lúc này cũng không gọi chị nữa mà chỉ bận khóc, giống như muốn đem thương tâm nhiều năm nay khóc ra hết……

Lòng Trương Tiểu Oản đều bị bọn họ khóc nát, nàng mềm chân đi đến trước mặt. Nàng kéo Đại Bảo lúc này đã cao hơn nàng một cái đầu xuống nhìn nhìn, Tiểu Đệ và Tiểu Muội ở bên cạnh không cam lòng yếu thế cũng rúc đến bên người nàng. Trương Tiểu Oản rốt

cuộc nhịn không được, vươn tay ôm hết mấy đứa em trai em gái vào lòng, nước mắt rơi xuống, “Ông trời ơi, mấy đứa sao lại đến được đây?”

Từ thôn Ngô Đồng tới kinh thành là hơn ngàn dặm, bọn họ đã làm thế nào chứ? Cả nhà đã phải chịu khổ bao nhiêu, nhìn khuôn mặt phong trần thô ráp như đá của mấy đứa em, Trương Tiểu Oản thất thanh khóc rống lên, khóc hết nước mắt mấy năm nay dồn nén lại.

Uông Hoài Thiện ở bên cạnh nàng thấy mẹ mình khóc thì tiểu nam tử hán cũng ô ô khóc lóc. Lúc này hắn thấy phía sau có hai lão nhân gầy yếu thì rất hiểu chuyện, vừa khóc vừa đi qua trước mặt bọn họ nói, “Ngài chính là ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu sao?”

Vợ chồng Trương thị vốn đứng phía sau mấy đứa con gạt lệ nhưng lúc này hai người ngây ngốc nhìn đứa nhỏ như thần tiên đang đi tới chỗ mình, lại nghe hắn dùng giọng thôn Ngô Đồng mà gọi ông ngoại, bà ngoại thì Lưu Tam Nương đã nức nở đến độ không thở nổi. Bà lập tức quỳ xuống, vươn đôi tay tràn đầy hoa văn thô ráp……

Bà rơi lệ đầy mặt, muốn sờ mà không dám sờ tay Tiểu Lão Hổ hỏi, “Cháu chính là bảo bảo của Tiểu Oản sao? Đúng không? Đúng không? Là bảo bảo sao?”

Loading...