XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 136
Cập nhật lúc: 2025-01-03 07:02:03
Lượt xem: 84
Uông Vĩnh Chiêu không nhúc nhích, hắn nhìn Trương Tiểu Oản lúc này cực kỳ cứng rắn thì mới mở miệng, “Điều kiện?”
Trương Tiểu Oản đánh giá thành ý trong lời hắn nói nhưng hiển nhiên trong một khắc này Uông Vĩnh Chiêu xác thật muốn cùng nàng nói điều kiện. Hắn đặt nàng ở vị trí ngang hàng, muốn cùng nàng nói chuyện.
Cũng chỉ có thể như thế.
Trương Tiểu Oản thu hồi cung tiễn nói, “Đại công tử ngồi lại nói chuyện thì hơn.”
Uông Vĩnh Chiêu lại cất dù đi vào phòng.
Đã tới nước này rồi, sống c.h.ế.t đến nơi nên nàng cũng chẳng cần che lấp mà điềm nhiên ngồi xuống nhìn Uông Vĩnh Chiêu lạnh băng trước mặt nói, “Nếu như Đại công tử nguyện ý thì hai bên chúng ta có thể thỏa thuận.”
“Nói.” Uông Vĩnh Chiêu trầm mặt, ánh mắt tìm tòi nhìn chằm chằm Trương Tiểu Oản không bỏ sót gì.
Trương Tiểu Oản đã từng đối diện với ánh mắt của Tiểu Lão Hổ rất nhiều lần nên cũng không sợ ánh mắt sáng như đuốc của hắn lúc này. Nàng tùy ý để hắn đánh giá, miệng vẫn nói đâu ra đấy, “Ta sẽ đem hết toàn lực bảo vệ một nhà già trẻ của ngài nhưng ta cần thân phận chủ mẫu chân chính của Uông gia, mà Hoài Thiện cần thân phận trưởng tôn của Uông gia. Nếu như trong nhà có kẻ khinh chúng ta thì Đại công tử cũng đừng trách ta xuống tay tàn nhẫn, Nếu không phải thế thì Đại công tử cứ yên tâm là ta cũng sẽ không tự rước phiền toái vào người.”
Nàng chịu lui một bước nhưng phải có được đền đáp. Mà điều kiện này Uông Vĩnh Chiêu phải cho nàng. Nếu không, hai bên bị thương là điều chắc chắn. Đây không phải việc có đường để lui.
Uông Vĩnh Chiêu không đáp lời, giống như không nghe thấy lời nàng vậy. Một lúc sau hắn mới thu lại tầm mắt, rũ mi nhàn nhạt nói, “Sẽ như ngươi mong muốn, nhưng ngươi cũng phải đồng ý với ta hai việc.”
“Ngài nói.”
“Trong 5 năm, cha mẹ ta phải không có việc gì.” Uông Vĩnh Chiêu nhàn nhạt nói.
“Ta sẽ làm hết sức.”
Chuyện sống c.h.ế.t có đôi khi con người ta khó mà khống chế, Uông Vĩnh Chiêu cũng gật đầu, mở miệng nói điều kiện thứ hai, “Hôn sự của ba đệ đệ ngươi phải làm chủ.”
“Đại công tử……” Trương Tiểu Oản mặt không biểu tình mà nhìn Uông Vĩnh Chiêu, “Ngài cứ thế tín nhiệm ta sao?”
“Ừ,” Uông Vĩnh Chiêu cười cười nói, “Nếu đã là trao đổi điều kiện thì ngươi cũng biết kết cục của việc làm không tốt rồi đấy.” Hắn có thể đẩy nàng lên thì cũng có thể kéo nàng xuống. Nói điều kiện với hắn thì tốt nhất là có năng lực đi làm được.
Lúc Uông Vĩnh Chiêu đi thì thấy Uông Hoài Thiện đứng ở cạnh cửa. Hắn nghiêng đầu nhìn Uông Vĩnh Chiêu, trong mắt cũng đều là đánh giá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-136.html.]
Trương Tiểu Oản duỗi tay kéo hắn qua rồi nói với Uông Vĩnh Chiêu, “Đại công tử đi cẩn thận.”
Uông Vĩnh Chiêu hơi hơi gật đầu với bọn họ, sắc mặt bình tĩnh đi mất.
“Hắn tới làm gì?”
“Có việc mà đến, đợi lát nữa vào nhà mẫu thân sẽ nói với con được không?”
Đứa nhỏ bất mãn chất vấn mà phụ nhân kia ôn nhu trả lời, từng tiếng vang lên bên bên tai hắn. Uông Vĩnh Chiêu ngẩng đầu nhìn mưa to bên ngoài ô che, một lần nữa nhướng mày.
Phụ nhân này quá mức cường ngạnh bức hắn chỉ có thể lui bước. Nhưng kỳ lạ là hắn cư nhiên có chút tin tưởng nàng có thể làm tốt chuyện hắn giao.
Hắn biết nàng nghe hiểu. Một phụ nhân như thế sao lại là đứa con nhà nghèo sinh ra ở nông thôn chứ?
*******
“Vì sao phải giúp nhà bọn họ chứ?” Buổi tối Uông Hoài Thiện nằm trong lòng Trương Tiểu Oản khó hiểu hỏi.
“Ừ, bởi vì chúng ta cũng muốn một ít đồ từ phía bọn họ……” Trương Tiểu Oản chậm rãi giải thích với hắn, “Chúng ta ở hậu viện của bọn họ, trong khoảng thời gian này chúng ta cũng được bọn họ bảo hộ, cái này chắc con cũng biết phải không?”
Uông Hoài Thiện bất mãn xoay đầu, không nói lời nào.
“Những thứ này chúng ta đều phải trả lại. Không biết điều lại còn oán giận chỉ là việc của kẻ vô dụng, không phải việc chúng ta nên làm,” Trương Tiểu Oản sờ sờ tóc của hắn, lại nhẹ nhàng hôn lên tóc hắn. Nàng lại tinh tế giải thích cho hắn, “Chúng ta cũng phải giúp hắn quản gia đình đổi lại chúng ta sẽ có thân phận. Chúng ta cũng có thể lợi dụng điều này làm một ít chuyện trước kia chúng ta không làm được. Ví dụ như chúng ta không cần lo lắng tiền bạc, còn có thể lấy được chút lợi ích trước kia không có.”
“Nhưng đồng thời,” Trương Tiểu Oản nghiêm túc nói, “Chúng ta cũng phải gánh vác nghĩa vụ của mình. Hoài Thiện, thiên hạ này không có chuyện ăn bánh không trả tiền. Con phải nhớ kỹ chuyện này. Con có thể cảm thấy Uông gia đối xử không tốt với con, một ngày kia con lớn dù con muốn làm gì thì mẫu thân cũng đều đứng về phía con nhưng bây giờ mẫu thân không cho phép con nghĩ rằng người của Uông gia quan tâm con đó là đương nhiên. Tựa như có ân thì nên báo, có thù thì mẫu thân cũng cho phép con báo. Con nhận được lợi từ Uông gia thì dù con không muốn cũng phải trả lại ân tình cho bọn họ sau đó mới bàn cái gì thì bàn.”
“Nhưng con đâu có bắt bọn họ phải giúp!” Tiểu Lão hổ không phục mà kêu lớn, còn giãy giụa khỏi n.g.ự.c Trương Tiểu Oản.
Nghe hắn tính tình trẻ con nói thế thì Trương Tiểu Oản tức khắc có chút dở khóc dở cười nhưng chỉ đành lại ôm hắn vào lòng, tinh tế dỗ dành hắn, “Được, chúng ta không làm giúp bọn họ. Nhưng ân tình vẫn phải trả chứ, phải không? Như vậy sẽ không nợ bọn họ nữa, có phải không? Đúng không nào?”
Cách nói này thì Tiểu Lão Hổ có thể chấp nhận vì thế hắn đành không tình nguyện mà cho phép Trương Tiểu Oản có thể giúp đỡ nam nhân kia quản gì khi hắn xuất chinh đánh giặc.
Rốt cuộc, Trương Tiểu Oản vẫn không nói cho hắn nguyên nhân chân chính. Trong nội tâm hắn đã đủ thống hận Uông gia, mà hắn còn nhỏ như thế, hiện tại không thể chứa được quá nhiều thứ. Lúc hắn còn đang lớn lên, còn chưa học được cách khắc chế bản thân thì nàng không thể khiến hắn tăng thêm u uất trong lòng.
Ngày hôm sau, Uông Vĩnh Chiêu làm đúng theo yêu cầu của Trương Tiểu Oản mà đưa đám người hầu và ba gã hộ viện tới. Bọn họ đứng thành một hàng trước mặt nàng, theo thứ tự là Thính quản gia, Uông Đại xuyên, Lương bà tử, Văn bà tử, nha hoàn Xuân Nhi, nha hoàn Tiểu Thảo, Giang Tiểu Sơn, Trần Thất, Trần Bát……