XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 134
Cập nhật lúc: 2025-01-03 06:58:55
Lượt xem: 84
Mấy ngày này không khí đột nhiên nặng nề hơn, trong đó tràn ngập hơi thở đè nén. Tới giữa trưa hơi thở này càng lúc càng nặng, Trương Tiểu Oản lập tức quyết đoán thu hết quần áo đang phơi lại, chuẩn bị tốt củi lửa rồi nhờ Hồ Cửu Đao giúp bỏ vào phòng chứa củi. Cửa phòng chứa củi cũng bị khóa chặt, miễn cho đến lúc đó mưa to khiến nó bị xối ướt.
“Đao gia, ngài giúp ta lên mái nhìn xem mái ngói có sao không.” Sửa lại phòng chất củi xong Trương Tiểu Oản chuyển thang đến thương lượng với Hồ Cửu Đao.
“Này?” Hồ Cửu Đao nhìn trời rồi hỏi, “Sắp mưa sao?”
Trương Tiểu Oản gật đầu, trên mặt tràn đầy sầu lo, “Sợ là sẽ mưa to.”
Hồ Cửu Đao lập tức không nói gì mà bò lên trên thang đi chỉnh mái ngói. Cũng may đây là nhà mới xây nên phần lớn mái ngói được ép rất chắc, chỉ có vài chỗ cần sửa lại, cũng không quá tốn công.
Trương Tiểu Oản nhìn thời tiết không tốt, mưa này sợ là một lát đã tới rồi nên cũng không nói nhiều mà tự mình bò lên mái nhà đi kiểm tra. Hồ nương tử sợ tới mức ở trong viện nhìn nàng mà há miệng dậm châm ai nha ai nha nửa ngày.
Nhưng Uông Hoài Thiện lại kiêu ngạo nhìn mẹ hắn bò qua bò lại trên mái nhà sau đó quay đầu nói với Đại Bảo hắn đang cõng phía sau, “Đệ nhìn xem, thẩm thẩm của đệ chính là lợi hại thế đó!”
Đại Bảo “Vâng, vâng” gật đầu, sau đó cũng ngẩng đầu nhìn Trương Tiểu Oản với vẻ mặt ngưỡng mộ, “Về sau đệ cũng phải tìm một tiểu nương tử giống thẩm thẩm, vừa cho ta ăn kẹo vừa biết sửa nhà.”
Tiểu Lão Hổ thấy hắn con nhớ thương kẹo thì cười ha ha, gật đầu phụ họa, “Đúng vậy, không cho đường ăn không cưới.”
Hồ nương tử nghe được lời này thì kinh ngạc đến không rảnh lo mà dở khóc dở cười nhìn Tiểu Lão Hổ, “Cháu đừng dạy hư đệ đệ……”
“Sao có thể?” Uông Hoài Thiện cười đáp lời nàng, “Cháu cũng thế, cháu đã nói với mẫu thân rồi, ai không cho cháu kẹo cháu sẽ không cưới về nhà làm vợ.”
“Cháu ấy……” Hồ nương tử cầm khăn lau mồ hôi trên trán cho hắn. Thời tiết này quả thật quá oi bức, cho dù ngồi ở kia thì chỉ một lúc là đã mồ hôi như mưa huống chi hắn còn đang cõng Đại Bảo, “Mau vào trong nhà hóng mát đi, đợi lát nữa mưa xuống là mát mẻ ngay.”
Nói mang nàng đưa hai đứa nhỏ vào phòng nhưng vẫn không quên nhìn lên nóng nhà khiếp sợ, lo lắng Trương Tiểu Oản bước hụt một cái sẽ ngã xuống.
Mà bên kia có một nam nhân đang trèo lên ngọn cây, nhìn phụ nhân bên này giẫm lên mái ngói mà như giẫm trên mặt đất thì lông mày hơi nhướng lên, trên khuôn mặt lạnh nhạt có chút tán thưởng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-134.html.]
Quả nhiên là kẻ to gan lớn mật, như vậy nàng ta cũng có thể coi là người quyết đoán, đảm đương được việc quản lý một nhà.
*******
Mưa to tầm tã ước chừng ba ngày cũng không ngừng lại, nước sông lúc nào cũng bắt đầu dềnh lên. Thời tiết lại không mát mẻ hơn bao nhiêu, ngược lại thêm hơi ẩm nên càng ướt nóng khiến người ta khó có thể hô hấp.
Đại Bảo vì thế lại ho khan, Trương Tiểu Oản cầm ngải thảo huân phòng để tránh hai đứa nhỏ lại bị nhiễm bệnh nào đó.
Bên ngoài hiện tại là cảnh tượng gì thì bọn họ cũng không biết. Nhưng nhìn nước sông đã phủ qua đồng ruộng là Trương Tiểu Oản cũng hiểu bên ngoài chẳng khá hơn bao nhiêu.
Hiện tại có khi còn tệ hơn với khi trước trời không mưa. Sợ là phải chờ mưa tạnh thì tình hình mới dần dần tốt lên được. Trong một chốc lát sợ là cuộc sống sẽ khổ sở vô cùng.
Hạn hán rồi úng ngập đều liên tiếp quả thực chính là ông trời muốn mạng người…… Nhưng lần này lũ hẳn là sẽ qua nhanh hơn hạn hán. Hiện tại là tháng mười, Trương Tiểu Oản nghĩ đến lúc qua sinh nhật Tiểu Lão Hổ thì lũ sẽ lui. Đến lúc đó bọn họ sẽ bắt đầu trồng củi cải, lại vào trong núi thì đám động vật chắc cũng trở về. Như thế bọn họ sẽ có chút thịt để thêm đồ ăn. Lúc này bọn họ sẽ không bán lấy tiền nữa mà chỉ mong đắp đổi qua ngày khó khăn này.
Khi đó người nào còn sống thì tiếp tục sống, qua một đoạn thời gian, có lẽ tới mùa xuân năm sau Tiểu Lão Hổ sẽ lại có thể tiếp tục đến trường. Chỉ cần ông trời không muốn tuyệt đường người thì ngày chắc chắn sẽ tốt hơn.
Một ngày này, lúc mưa to liên miên không ngừng, nước sông cũng sắp dềnh đến cửa nhà họ, Hồ Cửu Đao mang theo Uông Hoài Thiện, cõng Đại Bảo, bung dù ra cửa nhìn nước sông dâng lên.
Lúc này Uông Vĩnh Chiêu từ tiền viện tới gõ cửa hỏi Trương Tiểu Oản sau đó lạnh lẽo nói với nàng, “Ta có việc muốn nói với ngươi.”
Rốt cuộc cũng tới. Trương Tiểu Oản nhếch khóe miệng, cúi đầu duỗi tay làm tư thế mời.
Hồ nương tử lúc này đang ngồi trước cửa nhà chính làm may vá thấy Uông Vĩnh Chiêu tới thì miệng lập tức há to như quả trứng gà. Nàng ta nhìn người có khuôn mặt giống hệt Tiểu Lão Hổ kia thì mặt ngây ra như phỗng, mãi đến Uông Vĩnh Chiêu cầm ô đi nhanh qua nàng, nước mưa b.ắ.n lên thì nàng mới lấy lại tinh thần. Nàng ta quay sang nhìn Trương Tiểu Oản cũng đang từ từ đi tới thì giật mình nói, “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, đây là……”
Trương Tiểu Oản đưa ô cho nàng lại không nhanh không chậm nói, “Muội tử, ngươi giúp ta đến trước cửa nhìn, nếu Đao gia dẫn mấy đứa nhỏ về thì ngươi lại dẫn bọn họ đi vòng quanh một vòng cho ta, đợi ta tới tìm các ngươi.”
Hồ nương tử vội vàng đón lấy cái ô, uốn gối một cái rồi cầm ô, xách váy chạy ra cửa lớn giúp nàng canh cửa.