XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 129
Cập nhật lúc: 2025-01-02 21:35:35
Lượt xem: 67
Phía sau hắn rõ ràng không có người mà hắn vẫn gọi như kẻ điên, Uông Hoài Thiện thấy thế thì không hề nghĩ ngợi là lập tức co giò chạy. Chờ hắn chạy một đường bụi mù tới trong trấn thì cũng chẳng thấy ai nhìn hắn. Những người ngày thường hắn vẫn gặp ở trấn trên chẳng thấy đâu, đến Trịnh đồ tể cũng không ở đó, trước sạp thịt của ông ta chẳng có ai ngoài một kẻ đã đói đến hai mắt vẩn đục. Kẻ kia không ngừng đánh giá hắn, còn ý đồ xuyên thấu qua mũ trùm của hắn mà nhìn cho rõ.
Trong lòng Uông Hoài Thiện không nhịn được khiếp đảm. Một đường này hắn chạy không ngừng, cứ thế đến Hồ gia thôn. Đợi đến nhà Hồ Cửu Đao, gặp được Đao thúc hắn lại thấy hán tử cao lớn uy mãnh kia lúc này đã gầy đến độ mắt hõn vào, còn Đại Bảo đệ đệ của hắn thì đang nằm trên giường chỉ còn thoi thóp.
“Thẩm thẩm, đây là sao?” Một đường chạy tới nên cả người hắn đều là cát vàng, đến trên tóc cũng toàn cát. Uông Hoài Thiện nhìn Hồ Đạo Bảo nằm trên giường thì vội hỏi Hồ nương tử.
Hồ nương tử lúc này rót cho hắn một chén nước vẩn đục, miễn cưỡng cười nói với hắn, “Sao cháu lại tới đây? Mau uống miếng nước.” Nói xong nàng cầm chén đưa cho hắn, lại giúp hắn phủi cát trên người.
Uông Hoài Thiện thấy nàng không trả lời thì một hơi uống xong chén nước còn mang theo đất bùn kia. Sau đó hắn nói với Hồ nương tử, “Thẩm thẩm, ngài nói đi Đại Bảo bị sao thế? Đã mời đại phu chưa?”
Hồ nương tử mím chặt miệng không nói lời nào. Nàng chỉ chậm rãi phủi bớt cát vàng trên người Uông Hoài Thiện, xong nửa người trên lại tới quần.
“Đao thúc, Đao thúc……” Thấy nàng không nói Uông Hoài Thiện quả thực vội muốn chết. Hắn lập tức gào to ra bên ngoài, “Ngài mau vào đây.”
Hồ Cửu Đao chạy vào nhìn Uông Hoài Thiện nhỏ giọng hỏi, “Làm sao thế?”
“Đại Bảo làm sao vậy? Sao đệ ấy không đứng dậy?”ắ “Hắn mệt, nghỉ là sẽ tốt hơn.”
“Có mời đại phu chưa?”
“Đi đâu mời đây?” Hồ Cửu Đao cười khổ, “Đại phu đều đói chết, khát c.h.ế.t rồi không có sức tới đây đâu.”
Uông Hoài Thiện nghe xong thì trừng mắt thật lớn nói, “Để cháu đi tìm! Cháu sẽ cõng người tới đây!”
Lúc này hắn lập tức giãy ra khỏi tay Hồ nương tử sau đó nói với nàng, “Thẩm thẩm ở nhà chờ, cháu sẽ đi mời đại phu tới.”
Nói xong hắn đã chạy vài bước nhưng lại bị Hồ nương tử kéo lại từ phía sau. Nàng dùng giọng nói mang theo nức nở mà khuyên hắn, “Đừng đi, chúng ta đã mời đại phu đến xem qua nhưng không có tác dụng. Đại Bảo sinh bệnh mà bệnh này không trị hết được.”
“Sao lại thế?” Uông Hoài Thiện khó thở, hắn kéo tay Hồ nương tử tay sau đó xoay người nghiêm túc nói với Hồ nương tử, “Ngài đừng nói bậy, làm gì có bệnh không trị hết?”
Hồ nương tử bị lời này của hắn làm cho rơi nước mắt. Nàng chẳng thể nói thêm gì mà chỉ không ngừng kéo tay Uông Hoài Thiện không cho hắn đi ra ngoài, miễn cho hắn gặp họa có đi mà không có về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-129.html.]
“Cháu đừng đi loạn, đợi trời tối ta sẽ để Đao thúc đưa cháu về.” Hồ nương tử thò tay túm chặt lấy tay hắn, nàng sợ đứa nhỏ to gan này sẽ cứ thế mà chạy đi. Nàng không hiểu sau mẹ hắn lại có thể yên tâm cho hắn ra ngoài một mình thế này.
“Ngài yên tâm đi Đao thẩm, cháu nói sẽ mời đại phu tới thì cháu sẽ mời được……” Uông Hoài Thiện nhìn Hồ Đạo Bảo vẫn nằm trên giường không nhúc nhích thì trong lòng càng nóng nảy.
“Đừng đi, không được đi,” Hồ nương tử vẫn khóc nói, “Nếu cháu đi mà có xảy ra chuyện gì thì mẫu thân cháu làm sao bây giờ? Bên ngoài đều là một đám hoang dân đói đến mờ mắt, nếu bọn họ bắt cháu đi thì mẫu thân cháu phải làm sao chứ?”
Nghe nàng nói đến mẹ mình Uông Hoài Thiện mới sửng sốt và đột nhiên tỉnh ngộ. Hắn lập tức nói, “Đúng vậy, đúng, mẫu thân, thẩm thẩm, ngài mau cõng Đại Bảo tới nhà cháu đi. Mẫu thân cháu hẳn có biện pháp, nàng cái gì cũng biết hắn sẽ có biện pháp.”
Lúc này Hồ nương tử nghe xong thì sửng sốt nhưng không đợi nàng có phản ứng gì thì Uông Hoài Thiện bị nàng giữ chặt không nhúc nhích được đã sốt ruột quay sang nói với Hồ Cửu Đao lúc này cũng đang ngẩn ra, “Đao thúc, mau đi chuẩn bị sọt.”
Hồ Cửu Đao nặng nề mà dậm chân “Ai” một tiếng lập tức đi lấy sọt. “Mau thu dọn đồ đạc đến nhà ta ở đi.” Uông Hoài Thiện quay đầu nói với Hồ nương tử.
“Thế này…… Sao có thể……”
“Làm sao không thể? Lúc nhà ta xảy ra chuyện cũng là Đao thúc và ngài giúp. Mẫu thân ta nói ân này ngày nào đó sẽ phải trả. Ai nha, thẩm thẩm, ngài đừng nói mấy lời vô nghĩa này nữa được không?” Uông Hoài Thiện gấp đến độ sắp khóc, lúc nói chuyện hắn đều nhìn Đại Bảo nằm trên giường.
Lúc này Hồ nương tử cũng không rảnh lo thế này có phiền toái nhà người khác không. Chuyện tới nước này, đứa nhỏ đã sốt đến mức cháo loãng cũng không uống được, uống nước cũng nôn ra thì quả thật cũng chỉ có người mẹ nhìn như hiểu chút sự đời của Tiểu Lão Hổ mới có thể giúp được bọn họ.
Cho dù không thể cứu thì ít nhất cũng nên thử một lần, như thế so với không làm gì thì tốt hơn.
Mọi người thu thập đồ, chọn chút đồ lặt vặt sau đó cõng Đại Bảo chạy qua bên kia. May mà lúc này có một đại hán là Hồ Cửu Đao đi cùng nên dọc đường cũng không có kẻ nào dám tới gần bọn họ.
Lúc này đúng là giữa trưa, mặt trời nắng nhất. Hồ nương tử nửa đường mềm chân ngã trên mặt đất lại được Uông Hoài Thiện mạnh mẽ đút nửa ống nước và một miếng thịt mới có sức đứng lên.
Nửa ống khác Uông Hoài Thiện đút cho Đại Bảo còn lại đưa hết cho Hồ Cửu Đao. Nhưng Hồ Cửu Đao nhìn đôi môi khô của hắn nói, “Cháu uống đi.”
“Trong nhà cháu có, sáng sớm cháu uống rất nhiều mới ra khỏi nhà nên cháu không khát, ngài uống đi.” Uông Hoài Thiện nhét ống nước vào tay hắn, sau đó muốn đỡ cái sọt cho hắn.
Hồ nương tử ở một bên kéo hắn lại cười khổ nói, “Người cháu còn không cao bằng cái sọt, đừng đoạt việc của Đao thúc nữa. Cửu Đao, chàng mau uống nước rồi chúng ta nhanh chóng chạy tới nhà Tiểu Oản tỷ. Đừng dừng bên ngoài quá nhiều.”
Dù Hồ chín đao có đần độn thì cũng biết phân biệt nặng nhẹ. Hắn uống hết nước rồi lại nâng sọt thét to nói, “Đi, chúng ta đi mau……”