XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 128

Cập nhật lúc: 2025-01-02 21:35:34
Lượt xem: 79

Liên tiếp mấy ngày sau Tiểu Lão Hổ cũng không đến bãi đất trống kia, cũng không bò đầu tường xem người kia mà nghiêm túc luyện tập kiếm pháp của hắn càng ngày càng thuần thục.

Hôm nay ăn xong cơm tối, lúc Trương Tiểu Oản tắm cho hắn thì Tiểu Lão Hổ mới mở miệng trịnh trọng hỏi Trương Tiểu Oản, “Mẫu thân, hắn còn có bản lĩnh nào khác không?”

Trương Tiểu Oản suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, “Cái này mẫu thân không biết được.”

“À.” Tiểu Lão Hổ trầm mặc, đến khi Trương Tiểu Oản giúp hắn mặc một bộ quần áo mỏng ở nhà lại để hắn đi nghỉ thì hắn lại kéo nàng, mắt nhìn thẳng hỏi, “Mẫu thân, vì sao hắn lại dạy con kiếm thuật?”

Trương Tiểu Oản xoay người lại ngồi xuống mép giường hắn, cười nhìn hắn không nói gì.

“Ngài nói đi, chớ có lừa con.” Tiểu Lão Hổ có chút ảm đạm nhưng biểu tình lại không bi thương.

Chớ có lừa gạt? Nàng sao nỡ lừa gạt hắn, bất kể là thế giới hiện đại hay cổ đại thì có vài thứ vĩnh viễn sẽ không thay đổi bản chất. Nếu nàng có lừa gạt hắn thì cũng chỉ là che giấu hắn thôi, mà nàng làm sao nỡ làm thế.

Nhưng hiện thực vẫn luôn tàn nhẫn, nàng làm sao có thể dễ dàng nói ra miệng.

“Mẫu thân……” Tiểu Lão Hổ lôi kéo ống tay áo Trương Tiểu Oản mà nhẹ giọng gọi nàng một tiếng.

“Có lẽ là……” Trương Tiểu Oản sờ sờ khuôn mặt nhỏ của hắn sau đó ngừng một lúc mới chậm rãi nói, “Có lẽ hắn đã không có đứa con nào khác nên mới nhớ tới con……”

Nàng nói đến đây thì vẻ mặt Tiểu Lão Hổ đã giống như “Ta đã sớm biết được”. Trương Tiểu Oản nhìn hắn mỉm cười, Tiểu Lão Hổ thì bĩu môi hít hít cái mũi mới tiếp tục hỏi, “Còn gì nữa?”

“Có lẽ là thấy con thông tuệ, nếu ngày sau con thành tài và có tiền đồ thì đối với Uông gia cũng là điều tốt. Nếu sau này con có danh vọng và địa vị thì phải phân cho Uông gia một nửa. Đó là gia tộc của phụ thân con, có lẽ đời này con sẽ không thoát được, mà Uông gia cũng bởi thế mà có được chỗ tốt.”

“Nếu con vô dụng, hoặc bọn họ có đứa con khác và đứa bé đó không kém con thì bọn họ sẽ đối xử với con như thế nào?”

Trương Tiểu Oản im lặng thật lâu không nói tiếp mà chỉ nhìn con trai đang mở to đôi mắt nghiêm túc nhìn mình. Sau một hồi trầm mặc nàng vẫn nhàn nhạt mở miệng, “Nếu con vô dụng hoặc có đứa nhỏ khác xuất sắc như con xuất hiện thì trước đây họ đối xử với con thế nào thì sau này cũng sẽ đối xử với con như thế. Mẫu thân cũng không quá rõ ràng nhưng đại khái là thế.”

“Phải không? Nếu con vô dụng thì bọn họ sẽ trơ mắt mà nhìn chúng ta bị lão người xấu cùng lão bà nương kia tra tấn đến chết. Còn nếu con hữu dụng, lại chỉ có một mình con mà không có đứa nhỏ khác

thì hắn sẽ dạy con kiếm thuật……” Tiểu Lão Hổ cười lạnh nói, “Đúng là tính toán giỏi mà.”

Nói xong hắn nhắm mắt không nói chuyện nữa. Cho dù Trương Tiểu Oản nhẹ nhàng gọi hắn vài lần hắn cũng không nói tiếp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-128.html.]

Đợi Trương Tiểu Oản rời khỏi đó Tiểu Lão Hổ mới mở bừng mắt vươn tay vuốt lên túi tiền hắn đeo ở cổ sau đó mới tiếp tục nhắm mắt.

*******

Kiếm thuật luyện thuần thục rồi, vào buổi sáng một ngày Tiểu Lão Hổ xin Trương Tiểu Oản mười đồng tiền nói là hắn muốn đi ra ngoài nhìn một chút tiện thể đi thăm Đao thúc, Mạnh tiên sinh, Hồ sư phụ. Đã lâu hắn không gặp bọn họ

Mới sáng sớm mà mặt trời đã chói đến mức người ta không dám nhìn thẳng. Trương Tiểu Oản lắc đầu với hắn vì không muốn hắn đi ra ngoài.

“Để con đi đi.” Uông Hoài Thiện không còn là đứa nhỏ không hiểu chuyện, hắn biết có vài thứ mẫu thân hắn không muốn hắn nhìn thấy, có chút đạo lý nàng cũng không muốn hắn học quá sớm.

Hắn biết bên ngoài thế đạo đã không còn tốt nữa. Nhưng mẹ hắn và hắn đều hiểu những sự tình và đạo lý đó hắn cần phải biết. Nếu không biết hắn sẽ không thể nào trưởng thành và hiểu được nhiều hơn.

“Vậy đi đi.” Nhìn khuôn mặt quật cường của hắn Trương Tiểu Oản nhẹ nhàng lắc lắc đầu sau đó dẫn hắn đi đổi một bộ quần áo tương đối bẩn và cũ, lại đưa cung tiễn cho hắn cõng. Nàng cầm khăn bao mấy khối thịt nhét vào trong bao đựng mũi tên sau đó nhét một ống trúc đựng nước vào bên trong.

“Nếu nhìn thấy người nào đó không thiện lương thì nhất định không cần nghĩ mà phải chạy trốn ngay. Nếu có người khinh thường mà con không đối phó được thì lập tức phải trốn, không được ngoan cố, cũng phải biết cách nhận thua, có hiểu không?” Trương Tiểu Oản dùng tốc độ cực kỳ chậm mà nhìn vào mắt hắn nói.

Uông Hoài Thiện cũng nhìn thẳng vào mắt nàng, cực kỳ nghiêm túc mà gật đầu.

Trương Tiểu Oản đưa hắn ra cửa, nàng lôi kéo tay hắn đi trên con đường nhỏ. Lúc thấy không thể lại đi xa hơn nàng mới ngồi xổm xuống sửa sang lại mũ trùm cho hắn, lại nhắc lại những lời đã nói khi ở trong nhà.

“Con sẽ không có việc gì đâu mẫu thân.” Uông Hoài Thiện có chút bất đắc dĩ mà vươn bàn tay vì luyện kiếm mà đã hơi có vết chai nhẹ sờ lên mặt và mắt nàng. Hắn còn thò đầu qua, yêu thương mà hôn lên chóp mũi của Trương Tiểu Oản. Hắn vừa an ủi vừa dỗ dành nàng nói, “Những gì mẫu thân nói còn đều ghi tạc trong lòng, con sẽ không sao. Con sẽ đi nhanh về nhanh, ngài làm tốt cơm tối chờ con. Đợi đến khi mặt trời xuống núi thì con sẽ về nhà ăn cơm.”

Trương Tiểu Oản nghe xong thì cười gật gật đầu sau đó đứng lên nhìn theo hắn rời đi. Mãi đến khi rốt cuộc không nhìn thấy bóng người nữa nàng mới ngẩng đầu nhắm mắt, cố nhịn nước mắt đang chuẩn bị rơi xuống.

Con trai nàng còn nhỏ như thế đã phải tự mình bước trên con đường của bản thân…… Những gì nàng có thể làm là đưa hắn một đoạn.

*******

Từ trong thôn đi ra ngoài Uông Hoài Thiện mới biết vì sao lúc ở trong nhà mẹ hắn lại phải lặp đi lặp lại những lời kia với hắn.

Lúc hắn đi tới trong thôn tìm đám tiểu huynh đệ của mình thì chẳng tìm thấy ai. Lúc hắn đến nhà bọn họ thì thấy cửa sổ đóng chặt, gọi vài tiếng cũng không thấy ai trả lời.

Hắn đi đến cửa thôn thì có một người gầy đến trơ bộ xương chạy như điên tới chỗ hắn, vừa chạy vừa hô về phía sau, “Mau, mau, mau, nơi này có một đứa nhỏ còn đang chạy……”

Loading...