XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 110
Cập nhật lúc: 2025-01-02 14:18:17
Lượt xem: 81
Quần áo mùa đông nhiều nên mũi tên cũng không cắm sâu, vừa rút đã ra.
Vì Tiểu Lão Hổ đã bắt đầu tập võ nên cũng sẽ bị chút thương tích tương đối nghiêm trọng. Vết thương do tập võ nghiêm trọng hơn so với lúc hắn đi đánh nhau nên Trương Tiểu Oản cũng chuẩn bị nhiều chút thuốc, vừa lúc đủ cho hai người này dùng.
Uông Đại Lang quả thật cũng giống nam tử hán, lúc Trương Tiểu Oản rút mũi tên ra rồi đổ rượu lên để tiêu độc hắn thậm chí không hừ một tiếng. Đổi lại là tên người hầu kia lúc rút mũi tên ra đã kêu thảm thiết, đến khi bị hắt rượu tiêu độc thì kêu đến mức Tiểu Lão Hổ phải cau mày, chán ghét mà nhìn hắn. Đứa nhỏ cảm thấy hắn quả thực chính là kẻ vô dụng cực kỳ, không giống một nam nhân tẹo nào.
Băng bó vết thương cho hai người xong Tiểu Lão Hổ đi theo Trương Tiểu Oản đến nhà bếp sau đó mới nói, “Khi nào thì bọn họ sẽ đi?”
Trương Tiểu Oản sờ sờ đầu của hắn cười cười nói, “Lúc nên đi thì sẽ đi.”
Lúc nói lời này nàng nhìn về phía hắn, Tiểu Lão Hổ khinh thường mà nhếch khóe miệng, sau đó duỗi tay sờ sờ túi đựng lông của Cẩu Tử trước ngực, “Con đã biết, con sẽ không tức giận lung tung.”
Hắn phải có nhẫn nại đợi khi nào lớn lên có đủ sức mạnh mới có thể phản kháng những kẻ khiến hắn căm giận. Hiện tại chính là chưa tới lúc như lời mẹ hắn nói.
*******
Trương Tiểu Oản múc cháo đã nấu xong để lên bàn sau đó đem phòng của hai mẹ con nàng nhường lại.
Nàng mang theo Tiểu Lão Hổ ra cửa rồi dẫn hắn đi xử lý thi thể. Thi thể không thể kéo trở về nên đành kéo tới hậu viện, còn xử lý thế nào thì chỉ đành đợi Uông Đại công tử quyết định, không liên quan gì tới hai mẹ con nàng.
Mũi tên của nàng b.ắ.n thực chuẩn, đều trúng cổ và đầu của mấy kẻ này. Tiểu Lão Hổ nhìn thấy thì kinh sợ cực kỳ, vội hỏi nàng khi nào hắn cũng có thể giống nàng.
“Luyện 5 năm nữa.” Trương Tiểu Oản nhàn nhạt cười, sau đó kéo thi thể.
“Còn phải 5 năm nữa sao?” Tiểu Lão Hổ có chút ủ rũ mà thở dài, vươn một tay đi kéo t.h.i t.h.ể theo Trương Tiểu Oản, không ngừng một bước.
Trời sinh hắn sức lớn, lại thêm Trương Tiểu Oản cố tình huấn luyện nên càng thêm khỏe mạnh. Về điểm này hắn quả thật giống Trương Tiểu Oản.
Trương Tiểu Oản cũng luyện ra được một thân sức lực. Năm đó vào núi săn thú, ban đầu nàng cõng đồ mấy chục tới gần trăm cân phải cố hết sức nhưng sau đó thì có thể thoải mái cõng.
Con người nếu muốn sống thì phải làm một ít việc trước kia mình không thể tưởng tượng được, cũng phải chuẩn bị một ít năng lực mà trước kia mình luôn cảm thấy không thể làm được.
Bọn họ đem t.h.i t.h.ể kéo tới hậu viện thì thấy người người hầu kia đang đỡ tường đi tới nhìn mấy cái thi thể. Lúc nhìn thấy mũi tên sắc bén xuyên qua cổ người thì mắt hắn trừng thật lớn. Lúc này hắn đi phải dùng cả tay lẫn chân, thiếu chút nữa bởi vì không kịp vịn mà ngã lăn ra đất.
Vẫn là Uông Hoài Thiện ở bên cạnh không tình nguyện mà đỡ hắn một phen nên hắn mới không ngã. Tuy thế hắn vẫn trừng mắt thật lớn, trong lòng cực kỳ sợ hãi, cũng không dám nhìn Trương Tiểu Oản một cái.
Uông Hoài Thiện nhìn bóng dáng hắn biến mất thì khinh thường nhếch miệng nói với mẹ mình, “Đúng là đồ chưa thấy qua việc đời.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-110.html.]
Mẹ hắn có thể b.ắ.n trúng đầu lợn rừng to bằng hai người, một mũi tên này xuyên qua cổ người thì có là gì?
Người của Uông gia đều không phải thứ ra hồn.
*******
Bên này Uông Hoài Thiện ghét bỏ người hầu của Uông gia không có nhãn lực, đầu kia Giang Tiểu Sơn vào nhà đem những gì hắn nhìn thấy nói với Uông Vĩnh Chiêu. Lúc này hắn vẫn sợ hãi mà nuốt nuốt nước miếng nói: “Đại công tử, mũi tên kia thật sự có thể xuyên qua đầu, sao có thể như thế……”
“Trời sinh đã có sức lực lớn.” Uông Vĩnh Chiêu híp híp mắt, hồi tưởng lại bàn tay của Trương Tiểu Oản mà hắn đã từng nhìn thấy, xương cốt quả thật lớn hơn nữ nhân bình thường. Xem nàng rút mũi tên vừa chuẩn vừa tàn nhẫn là đã nhìn ra nàng từng đi săn thú, có khả năng nàng còn là cao thủ.
Hóa ra không phải là con gái nhà nông mà là con gái nhà thợ săn.
Uông Vĩnh Chiêu uống hết bát cháo trên bàn sau đó nói với Giang Tiểu Sơn, “Thêm một chén nữa.”
Giữa trưa đến giờ hắn chưa được một miếng cơm nào. Giang Tiểu Sơn cũng thế, cũng bị địch đuổi g.i.ế.c một đường ba canh giờ lại từ núi bên kia vòng tới đây. Chẳng qua bất đắc dĩ hắn mới đề nghị trốn đến đây, hiện tại nghĩ đến cũng quá mạo hiểm. Truy binh mãnh liệt như thế nếu không phải Đại thiếu phu nhân này có một tay cung tiễn xuất sắc thì bọn họ……
Giang Tiểu Sơn không dám nghĩ tiếp nữa mà chỉ căng gia đầu nói với Uông Vĩnh Chiêu, “Tiểu nhân mới vừa tới bếp nhìn nhưng hết cháo rồi.”
Nói xong hắn lại nuốt nước miếng, kỳ thật hắn cũng mới chỉ uống hai bát cháo, cũng chưa thấm vào đâu?
Uông Vĩnh Chiêu hơi nhắm mắt, thoáng nhìn qua cửa rồi không nói gì nữa.
“Đại công tử, có cần tiểu nhân về nhà báo cái tin không?” Giang Tiểu Sơn cũng nhìn nhìn cửa, luôn cảm thấy không an toàn.
“Không cần,” Uông Vĩnh Chiêu mệt mỏi mà xoa xoa cái trán, “Nghỉ ngơi một đêm đã ngày mai rồi nói sau.”
“Nhưng……” Giang Tiểu Sơn nóng nảy, “Việc này dù sao cũng phải báo với Vương gia một tiếng.”
“Vương gia chỉ sợ tự thân cũng khó bảo toàn,” Uông Vĩnh Chiêu vỗ về miệng vết thương thấm m.á.u trước ngực, ngẩng đầu nhìn nóc nhà sau đó nhắm mắt nhịn đau nói, “Mọi thứ phải bàn bạc kỹ đã.”
“Thái Tử thì sao?” Giang Tiểu Sơn ngây người.
Uông Vĩnh Chiêu nghe xong thì lạnh lùng mà nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười lạnh, “Từ trước đến nay được làm vua thua làm giặc, ta cuối cùng lại thành đá lót chân, lần này sợ là khó tránh chui đầu vào lưới.”
Giang Tiểu Sơn không dự đoán được sự tình lại nghiêm trọng đến thế. Lúc trước mới khôi phục được chút sức lực nhưng giờ chân hắn lại mềm nhũn ngã trên đất, sau đó khóc thét, “Vậy lão gia và lão phu nhân bọn họ……”